tóm tắt nội dung truyện Yêu Quái Khách Điếm – Cuộc Sống Lắm Gian Truân Của Những Kẻ Phi Nhân
Năm Thần Kỷ thứ hai mươi chín vạn, còn chín ngày nữa là đến ngày Thái Mộ. Năm
nay vốn đã định sẵn, sẽ do ta tháp tùng đại nhân lên Cửu Trùng Thiên dự yến.Đáng
tiếc có chút chuyện xảy ra, không thể đi được.Ngày đó, ta mệt đến rã rời, rõ
ràng sắp phải xuất hành, lại còn phải chạy đến Lục Mệnh Ti để lấy quyển tấu cuối
cùng. Trên đường về lại bị tiên tử Thập Lệ ở Tam Trùng Thiên chặn đường.Khi ấy,
bên người nàng là một tiểu tiên tỳ, nâng một hũ rượu cùng hai chén rượu.Than ôi!
Trên trời dưới đất ai chẳng biết, tiên tử Thập Lệ của Tam Trùng Thiên say mê
việc ủ rượu đến nỗi bỏ bê tu luyện.Nếu không phải vậy, nàng đã sớm phi thăng làm
thượng thần. Nhưng vì thế mà trì hoãn, rượu tuy ngon nhưng đắng chát khó uống.Đã
từng có bao nhiêu tiên quan thần tướng uống đến nôn mửa, thậm chí vài vị phải
nhập Thần Y Viện điều trị, mất một thời gian dài mới hồi phục.“Rượu tiên tử ủ,
Tam Trùng Thiên này không ai dám uống.”Vừa nói câu ấy, ta không khỏi lui lại nửa
bước, trên mặt tràn đầy cự tuyệt.Tiên tử cười tà mị, nói: “Lâm đại nhân, nghe
nói ngài sắp xuống trần gian, tiểu tiên đặc biệt chuẩn bị rượu tiễn hành, chẳng
lẽ ngài không nể mặt?”Ta thầm nghĩ: dù ta có xuống trần gian, ngươi cũng không
thể coi ta là chuột bạch được.Tiên tử tiến lên nửa bước, lại nói: “Việc này do
thiên giới mà ra, kiếp nạn liên lụy đại nhân phải xuống phàm trần. Tiểu tiên
thật sự áy náy, đặc biệt ủ rượu này, để tỏ lòng cảm tạ đại nhân.”Ta lại lui thêm
nửa bước, đưa tay ngăn: “Chuyện này đều là bổn phận của ta, tiên tử không cần
khách sáo.”Tiên tử từng bước ép sát, hẳn là quyết tâm muốn ta làm chuột bạch thử
rượu này.Ta quay đầu, liếc thấy ngoài Tam Trùng Thiên là vực sâu vạn trượng.“Ê…
Lâm…”Tiên tử còn muốn nói, tai ta đau nhói, vội vàng chắp tay với nàng: “Tiên
tử, thời khắc đã đến, xin cáo biệt tại đây!”Nói rồi, ta lao mình xuống nhân
gian.Trên đường xuống trần gian, gió thổi mạnh, ngoài tiếng gió ra chẳng có gì
khác, khá là tĩnh lặng.Thực ra thời khắc còn chưa đến, nên khi ta đến phàm trần,
nữ nhi ấy sinh non, từ nhỏ thân thể yếu ớt như cành liễu lay động trước gió.
Nhìn vào lại thấy tăng thêm vẻ kiều diễm, còn ta thì khổ sở cầm cự trong thân
xác ấy.Than ôi! Người khác xuống trần đều là giúp người vượt kiếp nạn, còn ta
lại phải giúp người diệt cửu tộc. Nếu không phải Cửu Trùng Thiên hứa cho hai lần
công đức, ai muốn đi đến nơi phiền phức ấy làm cái khổ sai này.Vì hai lần công
đức ấy mà bị mê hoặc, thế là ta ở lại chốn nhân gian vô vị đó suốt mười mấy năm.