Nhật Ký Anh Chàng Yêu Vợ

Chương 1

Trước
Sau
Tùy Chỉnh

Bảo bối thân yêu, em thật sự là cô gái khiến cho người

ta tâm động.

Thanh xuân là cái gì? Thanh xuân chính là một cô gái

trẻ tuổi, làn da trắng nõn, dễ thương nhu thuận, cộng thêm một cây kem thật lớn

có hương vị hết sức ngọt ngào.

Màn hình bóng loáng dừng lại tại hình ảnh cô gái có

khuôn mặt phấn hồng, cho dù khoảng cách không thật gần nhưng chiếc di động độc

nhất vô nhị ở quả đất này với mức giá trên trời đã thuyết minh một cách xuất

sắc tính năng của nó, đem dung nhan cô gái quay chụp hết sức rõ ràng, rõ đến

mức Jason có thể nhìn thấy từng lỗ chân lông trên mặt.

Tuy nhiên, ân, tính đi cũng phải tính lại. Nhìn tổng

tài nhà mình hơi nhíu mày, Jason há miệng thở dốc, lại không thể nói ra nổi,

hắn thật sự rất sợ nếu mình mở miệng sẽ quấy rầy đến người đàn ông khó đoán cảm

xúc này, đành ngồi yên cùng ông chủ lâm vào trầm mặc.

Con mắt màu trà thỉnh thoảng lại nhìn về phía chiếc di

động có nhiều tính năng lại hiện đại nhất thế giới, rồi lại lần nữa liếc về

phía cô gái đang ngồi gần bờ sông. (Momo:

nguyên văn là bờ đê, nhưng mờ ai lại đi dạo ở bờ đê, đánh đề nhiều quá àh, cho

nên để lãng mạn hoá khung cảnh Momo mạn phép đổi thành bờ sông, ngồi ăn kem

trên bờ sông cũng chẳng có gì là lạ hết^^)

Đây là thế nào? Rõ ràng đã nhìn qua rồi, tổng tài còn

chụp cả ảnh nữa, tại sao xem đến ảnh xong ngài lại có vẻ mặt thâm trầm như thế

Nhìn đồng hồ đến lần thứ mấy trăm cũng không biết nữa,

hội nghị sắp đến thời gian khai mạc rồi, hắn rốt cuộc có hay không nên mở miệng

đánh gãy sự trầm tư của lão bản đây. Đây quả đúng là một vấn đề hết sức phức

tạp.

Bọn họ rõ ràng là đang đi thị tra nhà xưởng theo lệ,

ai biết khi đi qua con sông nước ngọt này, tổng tài đột nhiên hạ lệnh dừng xe

làm cho hắn cùng lái xe đều chẳng hiểu gì hết.

Tổng tài vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mà hắn nhìn theo

tầm mắt của ông chủ xem thử, rốt cuộc cũng hiểu được thứ gì đã hấp dẫn lực chú

ý của sếp. Đó chính là hai thiếu nữ đang khoan khoái ngồi cạnh bờ sông, hấp dẫn

vô số ánh nhìn của những người qua đường xung quanh.

Hai cô gái đều chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ

thanh xuân dễ thương, nhưng khí chất toả ra thì hoàn toàn khác biệt.

Một người có vẻ mặt hoạt bát, thông minh, ngũ quan

tinh xảo, nhưng hấp dẫn người ta nhất chính là đôi mắt lanh lợi vô cùng. Mái

tóc thoải mái xõa xuống vai, bên trên còn có một chiếc kẹp tóc dâu tây hết sức

đáng yêu.

Cô gái còn lại là người dịu dàng dịu dàng, đúng tiêu

chuẩn thiếu nữ ngọt ngào thời nay, lông mi cánh phượng, ánh mắt to tròn, còn có

đôi môi nho nhỏ phấn nộn, cười rộ lên vừa nhu vừa ngọt, khoé miệng điểm thêm

hai lúm đồng tiền khiến cho tâm tư kẻ khác đều xoáy sâu vào nó.

Hai cô gái này mỗi người một vẻ, đẹp đẽ như nhau, đều

là kiểu mà đàn ông ưa thích, vậy thì sếp của hắn là nhìn trúng người nào trong

số họ đây?

Thanh âm “răng rắc” thanh thuý vang lên cho hắn đáp án

ngay lập tức.

Thời gian giống như đã ngưng đọng lại, hắn ngơ ngác

nhìn sự trầm tư của ông chủ mà không dám quấy rầy. Từ đằng xa truyền đến tiếng

cười nhẹ nhàng của các cô gái, quanh quẩn trong không trung, giống như chiếc

lông chim mềm mại rơi xuống đáy lòng người, làm cho trong đầu họ không còn chứa

được thứ gì khác ngoài thanh âm thanh thuý đấy nữa.

Sau một lúc lâu, kho người đàn ông gợi lên một nụ cười

thần bí, trong ánh mắt xinh đẹp loé lên tia sáng quỷ dị.

Trái tim Jason bất chợt kịch liệt nhảy lên, mọi chuyện

sẽ không, không như là hắn tưởng tượng đi…

“Jason.” Thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo hương

vị nam tính thành thục.

“Yes, boss?” (Vâng, thưa ông chủ)

“Tôi muốn toàn bộ tư liệu về cô gái đấy trước khi tan

tầm.”

Trước lúc tan tầm? Hắn không dám tin nhìn nhìn đồng

hồ, hiện tại đã là 6 giờ rưỡi chiều, chuyện này...... Ánh mắt chần chờ nhìn

theo ngón tay mà tổng tài đang chỉ theo hướng cô gái mặc đồng phục, trước ngực

có in huy hiệu trường thì lập tức nở rộ hào quang. “Vâng”

Ánh mắt người đàn ông lại lướt qua cô gái đang vui vẻ

ăn kem, nét mặt vô cùng hạnh phúc kia rồi cúi thấp đầu, không chút lưu luyến mà

chăm chú nhìn vào laptop trước mặt, trên màn hình, thị trường chứng khoán Luân

Đôn đang trong giai đoạn khói súng ngất trời, những đường cong xanh xanh đỏ đỏ

biến động không ngừng, một trò chơi mang đến vô số tiền tài và may rủi.

Mệnh lệnh thản nhiên được đưa ra “Lái xe.” Chỉ trong

vòng không đến mười giây sau, chiếc xe màu đen đỗ ở ven đường đã nhanh chóng

biến mất, rời xa con sống xinh đẹp.

Mà hai cô gái đang hết sức vui vẻ ăn kem đằng kia vẫn

vô tư vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, những chuỗi tiếng cười thỉnh thoảng lại phát

ra, đơn thuần và sung sướng hết mức. Ai bảo bọn họ mới chỉ là một nụ hoa mới hé

mà thôi, đối với những chuyện thống khổ và phiền não, tựa như cách hai người

vẫn còn rất xa rất xa.

*******************************

Việc sẽ chú ý đến một người đàn ông là trải nghiệm

suốt mười bảy năm qua Hướng Phù Nhã chưa bao giờ có, nhưng mà nó lại thật sự

xảy ra.

Cô lấy từ trong chiếc hộp nhỏ mang theo một quả dâu

tây căng tròn, nhẹ nhàng cắn một miếng, vị ngọt mang theo hương thơm nh tràn

ngập khoang miệng, tư vị trái dâu độc đáo lưu luyến không rời. Cô hơi mị mắt,

hài lòng hưởng thụ mĩ vị này, con ngươi trong veo như nước không tự chủ được

lại nhìn về phía người đàn ông cực kì đáng chú ý đằng kia một cái.

Đứng cách người này tầm mười bước, kì thực cũng không

thể tính là xa, đủ để cho cô có thể đánh giá anh thật cẩn thận từ trên xuống

dưới một lượt, bao gồm dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn mĩ quý khí cùng với

ánh mắt sắc bén, lạnh lùng.

Anh chắc chắn là một người không dễ ở chung, mặc dù

trong suốt nửa tháng qua, cô chưa từng nói với anh một câu nào, nhưng chẳng

hiểu sao bản thân lại vô cùng khẳng định điều ấy.

Bộ quần áo tây trang được cắt may cẩn thận, khéo léo

lại nói cho cô biết, gia thế nhà anh nhất định rất lớn, bởi vì khí chất người

này cũng không phải là dùng tiền là có thể lấy ra, chắc chắn là do bối cảnh gia

đình. Nhưng người đàn ông như thế, vì sao suốt một tháng nay đều chăm chỉ xuất

hiện ở bờ sông này, nơi cô mỗi ngày hay đến ah?

Là giống như cô, thích phong cảnh nơi này cùng vầng

mặt trời lặn hay sao? Không đúng! Từ lúc bắt đầu xuất hiện, anh vẫn luôn ngồi

tựa vào tường không ngừng đùa nghịch với cái laptop, chưa từng nâng mắt nhìn

qua cảnh mặt trời lặn ra sao mà!

Như vậy là anh thích không khí tĩnh lặng ở đây sao?

Hướng Phù Nhã nhìn khắp xung quanh một lần nữa, không khỏi thở dài một hơi,

trong lòng phủ định ngay đáp án này. Từ ngày anh bắt đầu xuất hiện ở bờ sông

này, người đi qua rõ ràng tăng nhiều lên, hơn nữa toàn bộ là phái nữ. Tuy rằng

thần sắc anh lãnh đạm khiến cho đám con gái không dám đến gần, nhưng là mị nhãn

kia đã phóng ra thì cứ từng giọt từng giọt một cuốn hút không ít người. (Momo:

Ở đâu có soái ca, ở đó có mỹ nữ, yes!!!!^^)

Không cần suy nghĩ cũng biết nơi này không hề tĩnh

lặng.

Vậy thì rốt cuộc tại sao anh lại đến đây mỗi ngày chứ?

Một quả dâu tây đỏ tươi xinh đẹp lại biến mất trong

hộp, không có cách nào khác ah, Hướng Phù Nhã cô yêu chết các loại hoa quả màu

mè như thế này mà, mỗi ngày đều phải ăn cho no mới cảm thấy cuộc sống này hoàn

mĩ được. Nhìn làn da mềm mại của cô là biết, hoa quả thật sự rất có ích, nói

mãi cũng không hếc dụng.

Dạo trước, mỗi khi tan học cô đều cùng Bối Bối và Thuỷ

Tinh đến bờ sông này xem mặt trời lặn, cùng nói chuyện phiếm, đó là thời khắc

cô mong chờ nhất trong ngày. Chỉ là, mấy ngày gần đây chủ quán nơi Bối Bối làm

thêm đột nhiên sửa lại lịch làm việc, cô bạn không còn có thời gian đến đây

thưởng thức hoàng hôn nữa, mà Thuỷ Tinh xưa nay luôn không có nhiều lúc rảnh

rỗi, thời gian theo cô đến đây càng thiếu hơn.

Nửa tháng này, mỗi ngày cô đều một mình ngồi ở bờ

sông, nhìn ánh tịch dương ban chiều, nước lên nước xuống, mặc dù có chút tịch

mịch, nhưng vẫn thích ý vô cùng, đặc biệt là khi anh mỗi ngày đều đúng giờ xuất

hiện ở đây.

Ánh mắt vụng trộm đánh giá lại bị con ngươi đen của

anh vừa lúc bắt được, hai má cô lập tức đỏ bừng, tim đập nhanh thêm vài nhịp.

Chính là như thế! Chuyện tương tự như vậy trong nửa

tháng qua tựa hồ đã xảy ra vô số lần, anh rõ ràng biết cô tò mò về mình, thế mà

mỗi lần đều thong dong tuỳ ý cô xem xét, ngắm nghía, ngẫu nhiên còn có thể nâng

mắt lặng lặng nhìn lại làm cho cô không biết phải làm sao.

Cô vốn là kẻ đơn thuần, không biết được cảm giác tim

đập điên cuồng cùng vẻ mặt xấu hổ này đến tận cùng là cái cảm giác gì, chỉ biết

là, cô mỗi ngày đều ngóng trông để có thể sớm đi đến nơi này hơn một chút, cùng

anh thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp.

Mặc dù, từ đầu tới cuối hai người bọn họ không hề nói

chuyện gì với nhau, chỉ có ánh mắt ngẫu nhiên tiếp xúc.

Mỗi lần nhìn chăm chú lẫn nhau, anh đều giống cô chỉ

nhìn tầm hơn một phút, sau đó trong ánh mắt hiện lên tia sáng không rõ ràng rồi

lại cúi đầu chăm chú vào chiếc laptop.

Công việc của anh chắc là rất bề bộn, nhìn thứ máy móc

khẽ phát ra ánh sáng trong tay anh, cho dù không

hề biết đó là gì, cô cũng khẳng định nó vô cùng quý giá, vậy mà nằm trong tay

anh lại có cảm giác hết sức tự nhiên và tuỳ ý.

Vầng mặt trời đỏ tươi chậm rãi từng chút từng chút một

chìm dần xuống, lưu lại bầu trời sáng lạn giống như những nét vẽ bừa bãi mà

tiêu sái ấn tượng, đông một nét, t một nét, hoàn toàn tuỳ ý phóng tay, lại có

thể trở thành cảnh đẹp tự nhiên đặc sắc vô cùng.

Cô thích nhìn hoàng hôn, Bối Bối mỗi lần thấy thế đều

cảm thán như nhau: “Tiểu Nhã, cảm tình duy nhất giống con người ở cậu, chỉ sợ

chính là quyến luyến với ánh tịch dương này đi!”

Không như lời Bối Bối nói, kỳ thật cô không phải là

một thiếu nữ đa sầu đa cảm, cuộc sống của cô luôn đơn thuần và vui vẻ, sống trong

thế giới vô ưu vô lo, dễ dàng thoả mãn.

Nhìn thoáng qua đồng hồ, kim đã gần chỉ tới bảy giờ,

cô nên trở về nhà thôi. Ánh mắt không tự chủ được nhìn thoáng qua người con

trai vẫn đang cúi đầu đằng kia, có chút không nỡ buông, nhưng mà vẫn là nên đi thôi.

Cầm lấy túi sách hơi nặng, cô chậm rãi đi qua người

anh, nghe được thanh âm máy tính rất nhỏ, anh chắc là không chú ý đến cô đi!

Cắn cắn môi, cô khẽ khàng đi qua sát bên người anh.

“Hướng Phù Nhã.” Tiếng nói trầm thấp bỗng nhiên

vang lên sau lưng khiến cô giật mình xoay người, nhìn về phía người đàn ông đẹp

trai kia, là anh gọi cô sao? Anh làm sao có thể biết được tên của cô chứ?

Hắn chậm rãi cúi người xuống, nhặt lên một món đồ gì

đó. “Tôi nghĩ, cái này hắn là của em đi?” Trong lòng bàn tay rộng lớn là một

chiếc vòng tay lẳng lặng nằm bên trong.

A, cái đó… “Đúng vậy”. Đó là quà cha đã tặng cô vào

sinh nhật mười lăm tuổi, cô luôn coi nó như bảo bối và đeo trên tay, làm sao

lại có thể rơi mất chứ? Lại còn rơi ngay bên cạnh anh nữa.

Cô tiến thêm vài bước, vươn tay muốn lấy lại chiếc

vòng, nào ngờ anh bất chợt khép tay lại. “Em muốn cảm tạ tôi như thế nào?”

“...... A?”

“Nhặt được của rơi, cũng nên có món quà gì đó làm phần

thưởng chứ?”

“Chú cứ nói thế, làm việc tốt lẽ ra không nên nhận hồi

báo mới đúng.” Cô thì thầm nhỏ giọng nó

Đáp lại câu nói này là một chuỗi những tiếng cười sang

sảng cất lên, cô ngây ngốc nhìn khuôn mặt của anh lúc cười, cảm thán nghĩ, anh

không cần cười có lẽ sẽ tốt hơn, vốn đã đẹp đến nỗi không có thiên lý như thế rồi,

lại còn cười đến thế càng giống như yêu tinh yêu nghiệt, khiến cho người ta

ngay cả ánh mắt cũng không muốn di dời.

“Em thật đúng là đáng yêu.” Hai chữ cuối cùng,

anh cố ý nói thật chậm rãi, nghe qua như lời lẽ âu yếm thân mật làm cho khuôn

mặt của cô lập tức đỏ bừng.

“Vòng tay của tôi.” Cô không hề quen với cái cảm giác

mất tự nhiên này, liền cúi đầu, vươn tay muốn lấy lại món đồ của mình.

Anh tiến lên từng bước, kéo gần khoảng cách lúc đó

giữa hai người hơn, cúi đầu nói: “Phần thưởng của tôi.”

Ánh mắt sáng quắc, nóng đến nỗi khiến cô cảm thấy như

phải bỏng, vội vàng hoảng hốt lui về phía sau, tay lập tức sờ soạng trong túi

sách. “Tôi…tôi hiện tại chỉ có thứ này.”

Cô lấy ra một quả táo thơm ngọt, đỏ tươi, nằm trên

chiếc khăn tay trắng muốt càng tôn thêm vẻ no đủ tràn đầy, đưa tới trước mặt

anh.

Tiếng cười nhẹ nhàng khoan khoái cất lên, quanh quẩn

bên tai cô. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang cười đến bừa bãi trước mắt, nụ

cười làm mềm đi những đường cong nghiêm túc trên gương mặt anh, làm cho những

ngũ quan tao nhã trở nên dịu dàng, thoạt nhìn càng mê người hơn nữa.

Anh không đưa tay ra nhận lấy quả táo, chỉ cười.

Chẳng lẽ anh không thích thứ này? Cô thầm nghĩ trong

lòng. Ai, sớm biết như vậy khi nãy cô sẽ không tham ăn, ăn sạch dâu tây mất

rồi, có lẽ anh thích ăn dâu tây hơn táo chăng.

“Hoa quả hôm nay tôi mang theo đều đã ăn hết.” Cô

giống như đứa trẻ làm chuyện sai trái, cúi gằm mặt xuống, lần đầu tiên trong

cuộc đời hối hận vì mình đã quá mức tham ăn như thế.

“Tôi biết.” Anh cúi đầu, tiếng nói cách cô càng

lúc càng gần, cô là một đứa bé mê ăn hoa quả, trong cái túi sách to bự này luôn

chứa đầy một đồng hoa trái đủ loại mà.

“Vậy thì…” Lời còn chưa nói xong đã bị ngón tay thon

dài của anh ngăn chặn, ngón trỏ nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, da thịt mềm mại được

anh tinh tế vuốt phẳng, làn môi thiếu nữ co dãn theo đừng động tác. Ánh mắt của

anh dần trở nên nóng cháy hơn, ẩn giấu bên trong là vô số ngọn lửa dục tình sâu

kín.

Anh, anh đang làm gì thế này? Cô hoàn toàn ngây ngốc

sợ hãi vì hành động lớn mật của anh, phản ứng chậm chạp hẳn. Lần đầu tiên trong

đời bị người khác phái vuốt ve, cô ngoại trừ việc há hốc mồm ra thì không hề

biết nên làm thế nào cả. Khuôn mặt anh cách cô càng ngày càng gần, gần đến mức

cô có thể nhìn thấy được ánh mắt trợn to của mình sâu bên trong cặp mắt tối đen

của anh.

Anh…anh không phải định hôn cô thật đấy chứ? Trời ạ,

cô nên làm cái gì bây giờ, có nên hay không…

Làn môi mỏng khẽ lướt qua môi của cô, mơn trớn chất

lỏng ngọt ngào của dâu tây còn lưu lại, sau đó rời đi, để nó chảy vào miệng

mình, nhẹ nhàng liếm xuống. “Ừm, quả nhiên rất ngọt.” Đôi mắt hẹp dài hiện lên

nhiều tia sáng đầy ẩn ý, đường cong duyên dáng của đôi môi cong lên thành một

nụ cười như có như không, tràn đầy mị lực hấp dẫn khiến người ta mê muội.

Yêu nghiệt! Oanh một tiếng, não của cô như bị mở toạc

ra, ý thức lâm vào hỗn đỗn, gương mặt trắng hồng so với mặt trời còn muốn đỏ

hơn, đỏ đến nỗi cô cảm thấy nó gần như sắp bị thiêu cháy vậy.

Anh, sao anh có thể làm như vậy được chứ? Đôi mắt mở

to hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô che môi, lùi lại vài bước

rồi nhanh chóng xoay người chạy trốn giống hệt con thỏ nhỏ. Người con trai nhìn

bóng dáng cô xa dần, nâng tay lên ngắm cái vòng bên trong, không thể nhầm được,

cô gái nhỏ này đã quên sự tồn tại của nó rồi. Trên đường cong duyên dáng của

khuôn mặt anh hiện lên một nụ cười mỉm thâm trầm, có chút bi thương. Thực sự,

phải đi đến bước này thật sao?

Ngẩng đầu nhìn thân ảnh cô gái đã dần biến mất, thế

nhưng biểu tình ngọt ngào, đơn thuần đáng yêu của cô lại không hề rời đi, cứ

phảng phất xung quanh trong không khí. Bàn tay anh nắm chặt chiếc vòng, giống

như đã hạ một quyết định gì đó rất quan trọng vậy

Hướng Phù Nhã, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà.

Còn ba tháng nữa, khoảng cách đến ngày thi chỉ còn ba

tháng ngắn ngủi, khoảng thời gian này những sĩ tử ôn thi vất vả mỗi ngày đều bị

vô số bài tập đè nặng, ngay cả cơ hội để thở cũng đều cảm thấy nó quá ư lãng

phí.

Mặc dù ở Đài Loan bây giờ, thi đại học cũng không phải

chuyện tình quá mức khó khăn, ngược lại nếu thi không đỗ, không có khả năng thì

có thể đi tìm kiếm những ngành học khác nữa. Tuy vậy, nếu muốn có được trường

học tốt thì vẫn cần cạnh tranh kịch liệt, hơn nữa đây lại còn là một trường nữ

sinh hết sức nổi tiếng.

“Tiểu Nhã, cậu sao vẫn còn chưa có tinh thần gì hết

thế?” Tiết đầu học Trung Văn đã chấm dứt, Nghê Bối Bối xoay người lại, ghé vào

sát cái bàn của Hướng Phù Nhã, cẩn thận đánh giá bạn tốt của mình.

Tiểu Nhã tuy rằng không phải là người sức sống luôn dư

thừa, nhưng trên mặt luôn tươi cười không ngừng nghỉ, nụ cười ngọt ngào chính

là chiêu bài của cô ấy. Nhưng mà mấy ngày hôn nay, nụ cười đó dường như bị đánh

bay đi mất, người thì cứ thất hồn lạc phách đi đâu đâu, chẳng lẽ trong lúc cô

bận việc Tiểu Nhã đã xảy ra chuyện gì.

“Không có việc gì cả.” Cầm chiếc bút highlight (*) lên,

cẩn thận đánh một dấu sao nhỏ trên sách giáo khoa, vừa rồi thầy giáo có nói qua

những chỗ này đều là trọng điểm, nhất định phải nhớ kỹ. Hướng Phù Nhã cô luôn

học hành chăm chỉ, thành tích vô cùng xuất sắc. Trên đời này không phải đứa bé

nào mới sinh ra đã đều là thiên tài hết, cần phải cố gắng rất nhiều, bảng điểm

tốt đẹp của cô bây giờ đều là kết quả của việc học miệt mài kiên trì cả.

(* Momo: chỗ này convert nói khá tối nghĩa, ta tự chém

ra thôi. Chuyện là các cô cũng biết ta đang ôn thi đại học, cũng được dạy cách

dùng bút highlight đánh dấu trọng tâm để não ghi nhớ bằng màu sắc, có ích cho

việc nhớ lâu hơn ấy mà. Ta nghĩ bạn Nhã đây cũng học thế thôi^^)

Nghê Bối Bối lấy ra một hộp sữa chua, bổ sung chút

năng lượng. “Cậu nghĩ chúng ta mới là lần đầu quen biết chắc?” Nhìn cô liếc mắt

một cái, lại tiếp. “Chúng ta từ lúc còn ở nhà trẻ đã quen nhau, cậu có chút

biểu hiện nào kì lạ, mình lập tức nhìn thấy ngay!” Vì thế còn không mau khai ra

đi!

“Thực sự không có việc gì cả mà.” Bảo cô phải

nói thế nào đây? Nói mình bị một người con trai ngay cả tên cũng còn chưa biết

làm cho mất hồn mất vía sao? Hôm đó hốt hoảng chạy trốn xong, cô cũng không dám

đến bờ sống nước ngọt đó nữa. Mỗi ngày tan học đều ngoan ngoãn về nhà, dù vậy,

khuôn mặt của anh vẫn cứ hiện lên trong đầu.

Còn có cả cảm giác khi tay anh chạm đến môi mình, sự

vuốt ve vô cùng thân thiết ấy khiến cho khuôn mặt của cô dường như muốn thiêu

cháy ngay vậy, đúng là chết tiệt mà!

Biểu tình của cô bạn khiến Nghê Bối Bối không thể

không hoài nghi, nhìn hai má phấn hồng, thầm nghĩ, hừm, nhất định Tiểu Nhã có

gì đó giấu mình rồi.

“Là Hứa Vạn An sao?”

“...... A?” Hứa Vạn An là ai?

“Thái tử gia của trường chúng ta, mười tám tuổi, lên

thẳng đại học, thành tích luôn đứng đầu, gia thế tốt đẹp, nhân phẩm khỏi cần

bàn, tính tình cũng tốt, quan trọng nhất là hắn thích cậu.” Giọng nữ thanh lệ

không chút vấp váp truyền tới, lời nói trật tự lại có trọng tâm như thế, khỏi

cần ngẩng đầu cũng biết là phát ra từ miệng của Diêu Thủy Tinh rồi.

“Làm ơn đi, mình căn bản là không biết anh ta là

ai mà.” Lấy ra quả táo từ trong túi và bắt đầu cắn, nhìn màu sắc đỏ tươi trên

lớp vỏ lại nhớ đến ngày đó cũng đưa hắn quả táo như thế này, khuôn mặt cô không

tự giác được lại đỏ ửng lên, thật đỏ khiến người ta muốn đui mù đi theo.

“Chậc chậc chậc, nhìn cái bộ dáng trắng hồng đỏ ửng

này xem.” Nghê Bối Bối vỗ vỗ hai má của cô, cảm giác mịn màng khiến cô cô cảm

thán thốt lên: “Tiểu Nhã, cậu càng ngày càng đẹp!”

Đáng tiếc, đáng tiếc, đúng là đòi mạng người ta mà,

chỉ nhìn có một lần thôi mà Hứa Vạn An đã chết mê chết mệt Tiểu Nhã, mỗi ngày

tan học đều đứng ở cửa si ngốc chờ đợi, thư tình, hoa tươi cùng socola tặng đến

vô số, nhưng Tiểu Nhã thậm chí còn không biết hắn là ai, thế này không gọi là

bất hạnh thì nên tính là gì? Tiểu Nhã cũng không kh quá là vô tâm đi!

Không phải Nghê Bối Bối khoe khoang, ba người bọn họ

đây đều là những hoa khôi của trường, tuy rằng không dám xưng là tam đại mỹ nữ

nhưng dung mạo cũng rất xuất sắc, đám đàn ông con trai mỗi ngày chờ ở cửa lớp

đều đông đến mức làm ách tắc giao thông, nhưng trong ba người thì được chào đón

nhất vẫn là Hướng Phù Nhã.

Diêu Thủy Tinh là người xinh đẹp nhất nhưng là cũng là

kẻ cao nhất không thể nào với tới, thân là hòn ngọc quý trên tay của tập đoàn

Diêu Thị, tính tình thì lãnh đạm, loại thục nữ danh viện này luôn là đóa hoa

hồng lắm gai băng giá; mà Nghê Bối Bối cô đây tinh quái vô cùng, muốn theo đuổi

cô sao, có thể! Chỉ cần không bị cô chỉnh cho đến chết đi sống lại, còn có hơi

sức nói nốt một lời là được. Lại có thêm tin đồn Nghê Bối Bối này là nô lệ của

đồng tiền, trong mắt chỉ còn tiền, không thèm ngó tới đám đàn ông khác phái gì

hết.

Còn lại Hướng Phù Nhã thì tính tình ôn hòa, cá tính điềm

tĩnh giống như tiểu mỹ nhân, tốt đến mức không lời nào để nói, đối với ai cũng

đều khách khí, quen nhau lâu như vậy cũng chưa từng thấy cô bạn này tức giận

quá bao giờ. Sống ở trong thế giới đơn độc của chinh mình, không chịu ô nhiễm

của xã hội, tự tại vui vẻ, cô gái dễ thương như vậy là mẫu người mà nam sinh

thích nhất. Nhưng mà, cô bạn này quá mức đơn thuần, căn bản là không rõ cảm

tình phức tạp của nam nữ, năng lực yêu thương người khác phái chính là số

âm.

Nghê Bối Bối lấy ra một túi đồ ăn vặt, vừa ăn vừa cảm

thán, nhìn hai mỹ nữ trước mặt, một người thanh lệ thoát tục, một người xinh

đẹp động lòng kẻ khác, sống trên đời có hai mỹ nhân như thế làm bạn, còn mong

ước gì hơn đây.

“Cái tên Hạ Viễn Hàng kia cũng thật quá may mắn

đi!” Hung hăng cắn mấy món ăn, Nghê Bối Bối cảm thán nói.

“Nói bậy bạ gì đó!” Diêu Thủy Tinh trừng mắt

liếc cô một cái, thật không rõ cô cô này đang suy nghĩ linh tinh cái gì đây

nữa, không phải là quá nhanh đi. Mới vừa rồi không phải còn đang nói đến chuyện

của Tiểu Nhã hay sao, như thế nào lại chuyển đến…hắn cơ chứ.

Kẻ quen biết lâu năm như Nghê Bối Bối và Hướng Phù Nhã

dễ dàng nhìn ra bên tai cô bạn mình đã hơi hơi ủng hồng e lệ, mị lực của tình

yêu quả nhiên không hề đơn giản, có thể làm cho người kiêu ngạo như Diêu Thủy

Tinh đây lộ ra loại thần sắc mềm mại đáng yêu như thế này.

Nghê Bối Bối đang định xấu xa giễu cợt bạn mình một

chút thì tiếng chuông thanh thúy điểm giờ vào lớp vang lên, đánh gãy cuộc nói

chuyện của mọi người, cũng thuận tay giải cứu Diêu Thủy Tinh khỏi vấn đề khốn

quẫn đó.

Mãi cho đến khi tan học, bọn họ cũng không có thời

gian tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau nữa, dù sao cuộc thi sắp tới gần, căn

bản là không có nhiều thời gian chuyện trò với nhau, hơn nữa chỗ này là một

trường điểm có tiếng, không khí học hết sức nghiêm túc, việc học cũng nặng hơn

một tầng, làm cho người ta muốn thở cũng khó nữa là.

Hướng Phù Nhã chậm rãi thu dọn sách giáo khoa trên

bàn, Bối Bối gấp gáp vội vàng đã sớm chạy trốn không thấy bóng người ngay sau

khi tiếng chuông tan học vang lên, mà Thủy Tinh khỏi cần nghĩ cũng biết, nhất

định đã vụng trộm hẹn với Hạ Viễn Hàng rồi, đối với cặp tình nhân nhỏ này nên

làm thế nào đây ah? Nghĩ đến gia thế của hai người, lại cả tình huống của Hạ

Viễn Hàng, Hướng Phù Nhã có chút lo lắng mà thở dài. Nhưng mà suy nghĩ quá

nhiều luôn không phải tác phong của cô, cho nên phiền não liền quay trở lại bên

cạnh một người, kẻ đó, cô nên làm thế nào với anh bây giờ đây?

Nên trực tiếp về nhà sao? Hay là…đi đến chỗ đó? Buồn

rầu cắn môi, khoác túi sách lên vai đi khỏi lớp học, ánh tịch dương bên đường

vẫn từng chút từng chút một vàng dần đi, buông xuống những hàng cây thẳng tắp

hai bên, bóng cây cao ngất lẳng lặng tản ra một mùi hương nhàn nhạt. Chim chóc

trên ngọn cây nhẹ nhàng ca hát, lớp lông màu xám ẩn hiện trong tán lá xanh

khiến tâm tình cô tốt hơn một chút. Đột nhiên thấy rất nhớ ánh chiều tà bên bờ

sông nước ngọt ấy, rõ ràng, rõ ràng đó là nơi cô đã phát hiện trước mà, không

cần phải vì anh mà thay đổi! Hơn nữa, hơn nữa cô cần gì phải trốn tránh anh

chứ. Kẻ làm chuyện xấu cũng đâu phải là cô ah?

Kéo kéo dây đeo túi sách, cô hạ quyết tâm quay vòng

trở lại, mang theo sự hưng phấn cùng chờ mong khó hiểu, Hướng Phù Nhã nhẹ nhàng

sải bước chân hướng bờ sống đi đến, ánh chiều tà xinh đẹp, chờ ta nha.

Trước
Sau