Người Tình Của Đại Ca

Chương 3

Tùy Chỉnh

Dùng qua bữa cơm Đoạn

Chi đặc biệt chế biến, Diêm Tính Nghiêu liền lấy danh nghĩa là chủ nhà, dẫn

Vương Ninh Hinh tới xem hoa mộc ở hậu viên.

Nhưng vừa đi vào

sân, anh lại không giữ lời hứa, ngược lại hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm

chằm vào cô, ánh mắt thâm thúy khiến người khác không thể đoán ra anh đang nghĩ

gì, khóe môi cong lên, bộ dạng cười cười đùa cợt.

Thấy anh chăm chú

nhìn mình, Vương Ninh Hinh không tự chủ được, khuôn mặt bất giác đỏ lên, tâm

tình cũng từ chột dạ, bất an, chuyển sang tức giận, cuối cùng bất chấp lễ nghi,

trợn mắt sắng giọng nói: “Anh không cần phải giả bộ cười? Trước tiên nói cho rõ

ràng, hôm nay là Đoạn Chi mời em, đến thưởng thức tài nghệ của bạn ấy, trước đó

cũng không biết nơi này là nhà anh, cho nên…”

Anh nhướng mày. “Ý

của em là, nếu sớm biết rằng đây là nhà của anh, đánh chết cũng không muốn bước

vào?”

Đương nhiên! Tí nữa

thì cô thốt ra câu này, may mà cô thấy sắc mặt anh không tốt nên lại nuốt vào

trong lòng, chỉnh lại khẩu khí rồi nói: “Không phải em có ý như thế, chỉ có điều…

nơi này không phải chốn công cộng, nếu không phải được mời, làm sao em dám đến

quấy rầy.”

Cằm anh khẽ nâng

lên, ngạo nghễ nhìn cô, bộ dạng khinh thị. “Vậy nếu được mời, thì em sẽ đến?”

Cô đang nóng giận,

lập tức nói: “Đương nhiên, đừng xem thường người khác, nhà anh cũng không phải

là đầm rồng hang hổ, vì cái gì mà không dám tới?” Nói xong câu này, cô hận

không thể cắn đầu lưỡi, trời ơi! Cô nói thế này, không phải là tự rước phiền

toái à?

Nhìn thấy bộ dạng của

cô lúc này, ánh mắt lướt qua một tia ảm đạm, lập tức nhướng mày, lạnh lùng nói:

“Sao vậy, hối hận?”

“Nói bậy, em… em

sao phải hối hận?” Cô cắn cắn môi dưới, mạnh miệng nói, dù cho tâm tư bị đoán

trúng nhưng cô nhất quyết không nhận.

“Dám thề không?”

Cô cắn cắn làn môi

hồng kiều diễm như cánh hoa, hành động này làm anh thất thần, bất giác nhìn

khuôn mặt nhỏ xinh của cô không nỡ rời.

Nhưng cô không phát

hiện ra, buồn bực liếc mắt nhìn anh một cái, ngẩng đầu nói: “Thề thì thề! Em……”

Cánh tay trắng nõn

khẽ nâng lên, đôi môi đỏ tươi như cánh hoa Mân Côi khẽ mấp máy như đang dụ hoặc

anh.

Đáy lòng Diêm Tính

Nghiêu rên rỉ một tiếng, cô làm vậy sao anh có thể chịu được? Anh tự nhận mình

không phải là Liễu Hạ Huệ, chưa bao giờ là, cho nên anh vội thực hiện ước muốn

đã lâu của mình, cúi đầu nuốt hết những tiếng lẩm bẩm từ cái miệng nhỏ nhắn đó.

Đầu lưỡi của anh chậm

rãi lướt qua môi cô, sau đó nhẹ nhàng xâm nhập vào miệng cô, làm cho đầu lưỡi của

cả hai triền miên giao nhau, vui đùa thỏa thích.

Thật ngọt a! So với

mật hoa còn ngọt ngào hơn, ấm áp hơn, anh mải mê suy nghĩ, lẽ ra nên làm từ sớm

hơn.

Vương Ninh Hinh hô

hấp khó khăn, đầu óc quay cuồng, cô bị anh ôm trong lòng, bất lực phản kháng lại,

nhưng chẳng có tác dụng gì.

Một ý nghĩ lướt qua

trong đầu, rốt cuộc anh cũng không thể áp chế được nhiệt hỏa bừng bừng trong

lòng, nhất thời từ ôn nhu chuyển sang cuồng nhiệt nóng bỏng.

Hô hấp càng lúc

càng khó khăn, anh hôn cũng càng lúc càng cuồng dã. Anh đem đôi tay tham lam đặt

lên eo cô, hung hăng dùng sức kéo cô áp sát anh, đem khát khao của chính mình từ

trước tới nay đắm chì trong bể dục vọng.

Ấm áp, ẩm ướt, ánh

mắt Vương Ninh Hinh mê muội, bất tri bất giác hô hấp của cô càng thêm hỗn loạn.

Vương Ninh Hinh

ngây dại trong phút chốc, mặc anh hấp thu mật ngọt trong miệng mình cũng không

phản kháng lại, dù chỉ là yếu ớt.

Thế nhưng Diêm Tính

Nghiêu dường như vẫn thấy chưa đủ, dùng sức nâng thân hình xinh đẹp lên, anh

vòng tay ôm sau đầu cô, bộ dáng tham lam giống như lữ giả bị cơn khát hành hạ ở

sa mạc, hận không thể đem cô ăn sạch.

Đôi môi của cô run

rẩy bên dưới anh, mềm mại mà ngọt ngào, dường như làm cho Diêm Tính Nghiêu trở

nên cuồng bạo, muốn đem cô tiến nhập cơ thể anh. Nhưng anh không dám thúc ép cô

mà chỉ từ từ chiếm lấy môi cô, thăm dò từng ngóc ngách. Vòng ôm của anh càng

ngày càng siết chặt như muốn hoàn toàn chiếm lấy cô.

Anh ôm chặt cô

trong ngực, trong lòng nghĩ, đơn giản là ôm cô thôi, chỉ hôn cô đã khiến trái

tim anh không thể chịu nổi. Chưa bao giờ anh trải qua cảm giác này, cô đúng là

tiểu yêu tinh mê hoặc người, vẻ đẹp của cô cũng làm lay động người khác.

Hương thơm tươi mát

trên người cô làm anh mê luyến không thôi, anh đã qua lại với biết bao cô gái,

chưa từng có một người nào có thể làm anh mê say như thế. Anh càng dùng sức hút

lấy cô, dường như anh chờ đợi ngày này đã lâu.

Vương Ninh Hinh thất

thần, thấy hơi thở của anh tràn ngập dục vọng, lý trí bỗng quay về với cô. Cô bắt

đầu giãy giụa, cố gắng muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh. Nụ hôn của anh vừa

nguy hiểm vừa hấp dẫn, làm cô cảm thấy hoảng hốt, bất an.

Nhưng cô càng giãy

giụa càng khơi dậy dục vọng của Diêm Tính Nghiêu, chưa từng có cô gái nào không

muốn anh ôm ấp, mà cô bé này, ngay từ đầu đã không thèm nhìn anh, thật sự khiến

anh buồn bực.

Không ngừng lại,

ngược lại còn hôn cô mãnh liệt hơn, tựa hồ muốn dùng dục vọng của mình để chinh

phục cô.

Dù muốn chinh phục

cô, nhưng hiện tại ngược lại giống như anh đang tra tấn chính mình, thanh âm

rên rỉ, cố nén dục vọng làm cho anh toàn thân bắt đầu trướng đau. Không ngừng

thở dốc, mà lúc này khuôn mặt cô cũng ửng hồng, đầu lưỡi dây linh hoạt dây dưa,

cô cũng bắt đầu thở gấp.

Cho đến khi hai người

đều không thể thở nổi nữa, Diêm Tính Nghiêu mới rời khỏi đôi môi anh đào, mà

lúc này cô mới mở mắt ra, nhìn anh chăm chú, thần trí dần trở nên rõ ràng…

Nhìn cánh môi sưng

đỏ, anh cười tà mị nói: “Còn muốn thề không?” Anh vừa hỏi, tay vừa khẽ lướt qua

đôi môi của cô như đang tìm kiếm.

Cô hoảng sợ.

“Không… không… !” Cô hai mắt mở to, kinh ngạc đẩy bản tay thăm dò của anh ra, bởi

vì sự đụng chạm này làm cô toàn thân run rẩy.

Nhưng mà, tay anh

cũng không vì thế mà rời đi, ngược lại còn tấn công mạnh mẽ hơn, ngấu nghiến

nhai đôi môi đỏ mọng, cái lưỡi tham lam không ngừng mút lấy mật ngọt trong miệng

cô.

Vừa sâu sắc vừa nhẹ

nhàng, nhiệt tình của anh truyền tới làm cô nhất thời rơi vào mê võng; mà bàn

tay to của anh lại vuốt mái tóc cô thật ôn nhu, hai cảm giác này xung kích với

nhau, làm cho cô ý loạn tình mê…

Lúc này, một chiếc

xe đen bóng thuộc loại cao cấp đang đến gần.

“Dừng xe!” một giọng

nói đầy uy quyền vang lên, kêu xe dừng lại

Diêm lão phu nhân

nhìn thấy hình ảnh ngoải cửa xe, đôi mắt sáng lên lợi hại.

Tuy rằng bà không

quản quan hệ xã giao hàng ngày của tôn tử, nhưng Diêm Tính Nghiêu là người thừa

kế duy nhất, nên tổng hội cũng cử người giám sát nhất cử nhất động của anh rồi

báo cáo cho bà. Vài lần như vậy, bà cũng hiểu tôn tử của mình là người phóng đãng,

thấy người khác phái thì như bướm nhìn thấy hoa, ong tìm thấy mật. Dù tuổi còn

nhỏ, thế nhưng kinh nghiệm về cô gái lại cực kỳ phong phú. Bà cũng hiểu, anh với

cô gái chỉ là ham thích nhất thời, chưa bao giờ thật lòng cả.

Kha… tuy rằng bọn họ

cũng không gọi là thân quen, nhưng lão phu nhân vẫn thấy tôn tử của mình dường

như mới chỉ bước đầu học yêu.

Ba một tiếng, thanh

âm truyền đến, Diêm lão phu nhân hơi sửng sốt, giờ mới có tám giờ, đèn điện chiếu

xuống, một màn trước mắt hiện lên rõ rệt, như đang xem một vở kịch vậy. Tôn tử

của bà luôn nổi tiếng với người khác phái, nhưng giờ lại chịu thất bại, tán tỉnh

không thành công, lại còn bị cô bé kia tát cho một cái, thử hỏi sao bà không cả

kinh!

Lòng tự trọng của

cô bé kia có vẻ rất mãnh liệt, vậy mà tôn tử của bà tính tình vốn khó chịu, chẳng

những không phản kích, ngược lại còn hấp tấp đuổi theo người ta. Ánh mắt xoẹt

qua một tia kỳ quái, lão phu nhân suy nghĩ sâu xa, Nghiêu nhi bị theo đuổi nhiều

rồi, nên giờ ngược lại, tới lượt nó theo người ta.

“Hinh nhi!” Diêm

Tính Nghiêu vội vàng đuổi theo giai nhân đang nổi giận đùng đùng, kéo lấy cánh

tay của cô lập tức lôi lại, Vương Ninh Hinh nhất thời trở lại trong lòng anh.

“Có chuyện gì thì nói rõ ràng, không phải mỗi lần bất mãn trong lòng đều xoay

người chạy đi chứ. Em cho anh là cái gì?”

“Là cái gì ư? Anh

là đại sắc lang, còn có mặt mũi để hỏi à? Lại còn ức hiếp em?” Vương Ninh Hinh

khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt lệ đỏ bừng, bị kiềm chế, đến giãy giụa cũng không được,

cô tức giận lấy tay đánh vào ngực anh. “Đáng giận, anh có nhiều bạn gái như vậy,

muốn hôn sao không đi tìm bọn họ? Em dù sao cũng không phải bạn gái của anh,

anh… anh sao có thể… anh coi em là gì!” Càng nghĩ càng giận, đánh cũng càng

nhanh, đánh đến toàn thân rung động.

“Dừng tay, Hinh

nhi, đừng đánh nữa!” Nói về võ học, Diêm Tính Nghiêu có thể gọi là cao thủ, cô

đánh căn bản không thấy đau nửa điểm, coi như là cô giúp anh mát xa, nhưng xem

bộ dáng kích động của cô, sợ chọc tức cô, anh vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé

kia. “Em làm vậy thì chỉ khiến chính mình bị thương thôi.” Nhìn hai bàn tay trắng

nõn của cô đều đỏ ửng.

“Buông ra, không cần

anh quan tâm.” Cô điên cuồng muốn thoát khỏi tay anh.

“Hinh nhi!” Anh

quát lên một tiếng, nhưng vẫn không chịu buông tay. “Hôn đã hôn rồi, lại không

thể thu hồi! Đều là chuyện đã làm rồi, em còn muốn thế nào nữa, hiện tại có

nóng giận cũng chẳng thay đổi được gì.”

Vương Ninh Hinh dừng

lại một chút, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, òa khóc một tiếng, nước mắt giống như

nước sông tràn đê, chảy thành hàng dài. “Ngu ngốc, sao lại có thể hôn em như vậy?

Em không đắc tội với anh, sao có thể ức hiếp người khác như vậy?”

“Anh… anh không phải…”

Anh thật là khó nói, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt lưng tròng, anh thở dài

ôm lấy cô, ngồi trên ghế đá ở hoa viên, ôm cô đặt cố định trên đùi, không cho

cô giãy, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lệ. “Anh hôn em đâu phải vì trừng

phạt em, em không hiểu được à? Có trời mới biết là anh muốn em nhiều đến thế

nào, nghĩ đến lòng anh lại thấy đau.” Anh tầm mắt gắt gao nhìn cô, ánh mắt thống

khổ lại sâu sắc, chua sót nói: “Mỗi khi em dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, em

có biết lòng tự trọng của anh bị đả kích nhiều đến thế nào không? Mà nói cho em

biết, nguyên nhân em ghét anh vì anh chán ghét em, điều này quả thật là oan uổng!

Anh thích em còn không kịp, sao có thể chán ghét cho được? Nếu ánh mắt có chút

hung tợn, cũng chỉ là vì muốn che dấu khát vọng với em, cũng không phải coi em

là quái vật, hãy tin anh, em thật sự hiểu lầm rồi.”

“Anh… anh thích…”

Anh thình lình nói ra điều này, khiến Vương Ninh Hinh nhất thời choáng váng,

ngơ ngác ngồi trên đùi anh mà quên cả giãy giụa. Sao lại có khả năng này? Cô trợn

mắt lên, lại bị nước trong suốt làm lóa mắt, khiếp sợ nhìn anh.

“Đúng vậy!” nói ra

tình cảm đã lâu trong lòng, Diêm Tính Nghiêu tâm tình thật sảng khoái, thoải

mái vô cùng. Còn biểu tình sợ ngây người của cô, lọt vào mắt anh, cũng thật

đáng yêu, làm tâm anh chấn động. Ôm chặt lấy thân hình mềm mại, mặt đặt ở bờ

vai của cô khẽ cọ xát, ngửi thấy hương thơm mê người, làm anh lưu luyến không

thôi.

“Anh biết em còn hiểu

lầm nhiều chuyện, vốn đang đau đầu nên dùng phương pháp gì để em có thể hiểu được

tâm ý của anh, có điều… hiện tại hiểu lầm đã được giải trừ, vậy thì… từ hôm nay

trở đi, em chính là bạn gái của anh. Sau này anh sẽ đối với em thật tốt, cũng

không dùng tạo áp lực với em, sau này không cần phải lo lắng anh sẽ dùng ánh mắt

hung tợn nhìn em nữa.” Anh phảng phất đã muốn Vương Ninh Hinh ngoan ngoãn thành

bạn gái anh.

Nhìn anh nói thoải

mái như vậy, Vương Ninh Hinh lại giống như đang hồn phách phi tận trời xanh. Bạn

gái anh?! Hoảng hốt hồi lâu, cô lắc lắc đầu, cuối cùng mới tỉnh táo lại.

“Không cần, em

không cần làm bạn gái anh!” Nói giỡn, cô còn muốn sống lâu hơn nữa! Cho dù cô

không biết thế sự, nhưng cũng biết “Bạn gái” Diêm Tính Nghiêu là vị trí có tính

nguy hiểm rất cao.

“Em nói cái gì?”

Anh trừng mắt nhìn cô, “mưa gió sắp đến” biểu tình tràn ngập uy hiếp. “Có giỏi

nói lại lần nữa!”

“Lặp lại lần nữa

cũng được thôi, em không cần làm bạn gái của anh!” Cô không sợ chết lặp lại, nhảy

xuống đùi anh, cùng anh mặt đối mặt. “Tưởng gia nhập đội cận vệ của Diêm Tính

Nghiêu là hay à, còn kém xa. Em tự nhận cá tính điềm đạm, không muốn cùng người

ta tranh đoạt; Em còn muốn sống những ngày nhàn nhã, cho nên… cảm tạ!” “Đội cận

vệ” của Diêm đại ca, cạnh tranh kịch liệt, vừa nghe đã rợn cả người, cô tự nhận

không có năng lực giao du với kẻ xấu, cũng chẳng có hứng thú với cái kia.

Diêm Tính Nghiêu bạn

gái nhiều, tạo thành quân đội còn dư sức, hơn nữa cô còn từng tận mắt thấy anh

cùng anh bạn gái đang thân thiết, thiếu chút nữa hại cô gặp ác mộng.

“Anh lặp lại lần nữa,

bạn gái anh chỉ muốn một mình em, làm sao mà đến nỗi đội cận vệ, mặc kệ đó là

thứ rác rưởi gì! Chuyện này đã nói rồi, thứ hai khi đến trường, anh sẽ thông

báo cho mọi người đều biết, trước hết là thế đã, anh tin là không ai dám mạo hiểm

cả tính mạng mà khinh dễ em.” Nói xong, anh xoay người trở về, nhiều lời chỉ vô

ích, một thời gian, cô sẽ hiểu được: “Bạn gái” dùng để phát tiết và “Bạn gái” để

cùng yêu thương là bất đồng.

Từ hôm nay cho đến

khi rời bỏ chức lão đại, sau này có thời gian anh sẽ sửa lại quan niệm cho cô.

Đến giờ thấm mệt rồi, anh hiện tại chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi.

Cái gì? Cô ngẩn người.

“Đứng lại, Diêm Tính Nghiêu! Anh… anh phải nói cho rõ ràng, đứng lại! Anh rốt

cuộc…” Vương Ninh Hinh dậm chân đuổi theo. Thông cáo cho mọi người biết?! Đáy

lòng cô đột nhiên nổi lên từng trận hàn ý, nhịn không được lạnh run, anh không

thể làm như thế a: “Uy, Em đang nói chuyện, anh rốt cuộc có nghe hay không?

Diêm…” Thanh âm thanh thúy đuổi theo Diêm Tính Nghiêu, xông vào Diêm gia đến tận

đại sảnh.

Diêm Tính Nghiêu

không để ý tới Vương Ninh Hinh đuổi theo ở sau lưng, ngồi đối diện trong đại sảnh

là Diêm lão phu nhân, anh gật gật đầu, xem như chào hỏi, gọi quản gia đang đứng

nghiêm ở một bên nói: “Thím Vương, lập tức mang ít điểm tâm và nước trái cây

lên phòng ta.” Chân cũng không ngừng bước, thản nhiên tự đắc đi về phòng anh ở

trên lầu.

Vương Ninh Hinh

đáng thương suýt chết khiếp, căn bản không nhìn thấy những người khác trong đại

sảnh, càng không phát hiện chính mình là cái bia chú ý của mọi người, trong mắt

chỉ có bóng dáng trước mắt. “Uy, em không cần làm bạn gái của anh… anh không thể

hãm hại em như vậy, em… thật sự…”

******

Vương Ninh Hinh như

thường lệ bước vào lớp học, phòng học đang như cái chợ nhất thời yên tĩnh,

không khí quỷ dị này làm cô thật thấy kỳ quái, cô liếc mắt quét một cái qua mọi

người, chỉ thấy tất thảy đều dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn lại cô, đại

khái coi bộ có chuyện không tốt lành gì rồi chăng? Đợi năm giây, Vương Ninh

Hinh không thấy phản ứng gì, cũng không cho là lạ nữa, nhún vai trở về chỗ ngồi

của cô.

Dù sao nhất định sẽ

có người nói cho cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều sớm hay muộn mà thôi!

Quả nhiên lập tức

có người thiếu kiên nhẫn, khẩn cấp phát động công kích…

“Ế, nhìn xem là ai

đến này? Vị này không là đứa bé được nuôi dưỡng tốt Vương Ninh Hinh Vương đại

tiểu thư sao?” Nam Cung Thu Nguyệt bỏ những người bạn bên cạnh, đi đến trước mặt

Vương Ninh Hinh, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ và khinh thường, thanh âm khinh miệt

sắc nhọn chói tai.

“Nam Cung bạn bị cảm

sao? Thanh âm là lạ…” Vương Ninh Hinh vừa nói vừa lấy sách giáo khoa ra ngoài,

cô đương nhiên nghe được ý định khiêu khích của cô, cũng không muốn cùng các cô

đấu khẩu, bởi vì sẽ mất phong phạm của thục nữ.

“Cô…” Nam Cung Thu

Nguyệt biến sắc, lập tức cười lạnh nói: “Không sai, đọc nhiều sách quả nhiên có

điểm ưu việt, ngay cả mắng chửi người trong lời nói cũng uyển chuyển dễ nghe

như vậy. Hừ! Chính những người có bề ngoài nhã nhặn, lại luôn nói lời dễ nghe,

mới đúng là thứ hoàn toàn không biết ngượng.”

“Nam Cung Thu Nguyệt,

bạn đừng quá đáng!” Có người nghe không nổi nữa.

“Tôi làm càn? Cô ta

cùng với các nam sinh khác không làm càn sao?” Trừng mắt liếc một cái, cô cười

nhạo nói: “Sao vậy, tôi mắng Vương Ninh Hinh, cậu đau lòng sao? Đừng si tâm vọng

tưởng, người ta đã có hộ hoa sứ giả[1], dù không có ai cũng không đến phiên

Dương Quốc Thư cậu.”

“Cô…” Dương Quốc

Thư so ra kém phần chanh chua, vừa thẹn lại vừa phẫn nộ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

“Cô mới là cóc ghẻ

muốn ăn thịt thiên nga, suy nghĩ trong lòng cô mọi người ai mà chẳng rõ.” Dương

Quốc Thư bất quả chỉ là ái mộ, lập tức đã có người khác lên tiếng. “Cô cho là

Diêm Tính Nghiêu sau khi chia tay với chị ngươi Nam Cung Thu Thủy, sẽ tìm cô

làm bạn gái sao? Đừng mộng tưởng, anh ta chia tay với chị cô đã là chuyện tám

trăm năm trước rồi, người ta cũng không biết đã đổi qua bao nhiêu bạn gái, Diêm

Tính Nghiêu nếu thích thì đã sớm tìm cô rồi, sẽ không để cô phải đau khổ, cho tới

bây giờ cũng không có tin tức gì.”

“Cậu,,cậu nói bậy,

tôi không có…” Mặt Nam Cung Thu Nguyệt đỏ lên.

“Không có?” Cô

khinh thường nói: “Vừa rồi cô mắng bạn trai Vương Ninh Hinh là đồng học, cô có

thể nói rõ một chút, đồng học này là ám chỉ ai?”

“Cậu quản tôi sao,

cậu là cái gì? Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cậu!” Rõ ràng là, cô đánh chết

cũng không chịu thừa nhận.

Lớp học chia thành

hai phái, nhất thời toán loạn cả lên, so với chợ buổi sáng còn náo nhiệt hơn.

Mà Vương Ninh Hinh ở

một bên làm người thừa, đã sớm tức chết rồi.

Diêm Tính Nghiêu chết

tiệt, đều là anh làm hại, anh tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt cô!

[1] Hộ hoa sứ giả:

tương đương với người bảo vệ, cái này cô nào chơi game onl sẽ thấy^^

Lãnh ngạo Vương

Ninh Hinh vs Nhanh nhẹn dũng mãnh Diêm Tính Nghiêu?! Đột ngột mà đối lập kỳ lạ,

tin tức này lập tức hừng hực khí thế, sôi trào lên ở “Hoa Uyển học viên”…

Tiết tự học đã bắt

đầu, đối mặt với đám người như thủy triều vọt tới, Vương Ninh Hinh quyết định

“Lấy bất biến ứng vạn biến” để ứng phó với dòng người đổ ra từ bốn phương tám

hướng này, ẩn giấu các loại ánh mắt đầy hàm ý, căn cứ vào tôn chỉ “Lời đồn chỉ

là giả”, mặc kệ người khác tò mò như thế nào, cô cũng không thèm liếc mắt một

cái, càng đừng nói đến trả lời.

Nhưng cô cái gì

cũng không nói, chẳng những không tiêu giảm sự quan tâm của mọi người, ngược lại

càng gợi lên sự hiếu kỳ của bọn họ.

Có khả năng sao? Lạnh

lùng, được nuôi dưỡng nề nếp từ bé lại có thể cùng với đại ca?

Nghi vấn này đều hiện

rõ trên mặt mỗi người, nhưng lấy Nam Cung Thu Nguyệt làm gương, tuy rằng mọi

người đều muốn biết rốt cuộc tin tức có phải là thật hay chỉ là có người đùa

dai, mà không ai dám mở miệng hỏi.

Không biết Diêm

Tính Nghiêu kia lại tung tin đồn này, tốc độ lan truyền thì cực nhanh, ngay cả

các thầy giáo cũng đều biết. Hoàn hảo! Vương Ninh Hinh vụng trộm thè lưỡi, thân

là thầy giáo luôn luôn dạy học trò phải tu dưỡng, rõ ràng là tò mò chết khiếp,

cũng chỉ dùng ánh mắt dò xét trộm ngắm cô, không có ai thật sự nói ra, có điều

những việc này cũng khiến cô ảo não rồi.

Cuối cùng cũng xong

chương thứ bảy! Vương Ninh Hinh mệt mỏi nhắm mắt lại, không để ý tới lớp học bất

thình lình yên lặng, hôm nay cuối cùng cô cũng cảm nhận được thế nào là “Ngàn

nhân sở chỉ, vô bệnh mà tử”[1], cái này hoàn toàn phải cảm tạ cái tên đáng giận

Diêm Tính Nghiêu, cô cắn răng thầm hận.

“Mệt mỏi sao?” Một

giọng trầm thấp dễ nghe, tiếng nói giấu không được ý cười vang lên bên tai cô.

Vương Ninh Hinh giống

như bị châm đâm, đột nhiên mở mắt ra trừng nhìn anh, cắn răng, thấp giọng nói:

“Anh còn dám tới đây?”

“Vì sao lại không

dám?” Anh không sợ chê cười, nhìn cô lộ ra nụ cười gian tà, không chút nào để

ý… không, phải nói rất đắc ý, hai người giờ đã thành tiêu điểm chú ý của mọi

người. Thuận tay giúp cô thu thập đồ đạc, anh cúi người nói nhưng cố ý để mọi

người nghe thấy: “Chờ đến giờ tan học để đến đón người yêu thì có gì không

đúng?”

Lời vừa ra khỏi miệng,

lập tức có mấy tiếng hét chói tai vang lên. Sự thật như thế nào, giờ không cần

nói cũng biết. Diêm Tính Nghiêu đã đạt được mục đích của anh, hiện tại Vương

Ninh Hinh dù có nhảy vào Thái Bình Dương cũng rửa không sạch.

“Anh…” Vương Ninh

Hinh nhảy dựng lên định che lại cái mồm quạ đen của anh, nhưng rồi lại rơi vào

vòng tay của anh.

“Nhìn em mệt như thế,

đại khái cũng không có tinh thần học bài, không bằng hôm nay nghỉ trước giờ tan

học.”

Diêm Tính Nghiêu

tay trái nắm túi sách của cô, tay phải ôm lấy thắt lưng tinh tế, mềm nhẹ nhưng

không có lực đạo phản kháng nào, đem cô ra khỏi phòng học. Bộ dạng ôn nhu và

chăm sóc chu đáo của anh, làm cho trong phòng học ai nhìn thấy đều hâm mộ cùng

ghen tị, hận không thể thay thế cô.

Nhưng thân là nhân

vật chính, Vương Ninh Hinh lại không có cảm xúc như vậy.

“Anh rốt cuộc muốn

như thế nào?” nhìn anh bá đạo, trong lòng bất mãn, nhưng cô biết phản kháng anh

cũng vô dụng, chỉ biết kiềm chế lại tức giận.

“Chúng ta đi ngắm

biển!”

Ở trước mắt bao người,

hai người công khai thân mật.

[1] Ngàn nhân sở chỉ,

vô bệnh mà tử: lòng tò mò có thể giết chết người

Tiếng xe máy dừng lại,

Diêm Tính Nghiêu ôn nhu ôm Vương Ninh Hinh xuống, cởi nón bảo hộ giùm cô, sắc mặt

lúc này có chút tái nhợt.

Đây là lần đầu tiên

Vương Ninh Hinh ngồi xe máy, cảm giác cũng thật kích thích, nhưng tốc độ như

gió bão lại khiến cô hoảng sợ.

Tóc đen trơn bóng uốn

thành từng lọn, dường như phụ trợ thêm cho làn da trắng nõn nà, khuôn mặt nhỏ

nhắn, ngũ quan xinh xắn, ánh mắt trong sáng, ngày thường chỉ cảm thấy xinh đẹp

thanh xuân, nhưng lúc này lại đối lập lại với anh, lại làm cho người ta càng cảm

nhận được sự mảnh mai của cô.

Diêm Tính Nghiêu đẩy

cô ra, những sợi tóc quăn tinh tế vương trên khuôn mặt, lo lắng nhìn chằm chằm

dung nhan trắng như tuyết nói: “Hinh nhi, em có khỏe không?” Anh thầm nghĩ, muốn

chia sẻ cùng cô cảm giác tốc độ, lại quên người được chiều chuộng như cô không

có khả năng thích ứng.

Diêm Tính Nghiêu

mãnh liệt, anh bá đạo và cường ngạnh, làm cho cô tức giận, làm cho cô bất đắc

dĩ, nhưng cô còn có thể duy trì lý trí. Nhưng đối mặt với sự ôn nhu của anh, cô

lại không có biện pháp, ngược lại còn cảm thấy hoảng sợ.

Không quen nhìn thấy

anh ôn nhu, dựa vào cánh tay anh, quay đầu nhìn về phía biển, hít một hơi thật

sâu, bờ biển mang chút hương vị tươi mát đặc trưng lập tức tràn ngập toàn bộ

suy nghĩ trong lòng, mới vừa rồi còn không khoẻ, tất cả đã tiêu tán không còn.

“À, chỉ là có hơi lạnh

mà thôi, không việc gì nữa.”

Cuối tháng mười ở Bắc

hải, cát bụi làm nước không được xanh như thường lệ, từ đông bắc cuồng phong cuồn

cuộn nổi lên như núi, mãnh liệt tấn công về phía hai người. Trước khí thế này,

Vương Ninh Hinh không tự giác tiến vào vòng tay của Diêm Tính Nghiêu thêm một

chút nữa.

Biển nào cũng có

nét hấp dẫn của nó, cho dù là đau buồn sầu não cũng có thể làm thành thơ. Vương

Ninh Hinh tránh ánh mắt của anh, đi đến phía trước, đón gió mở rộng hai cánh

tay, nhắm mắt lại nghênh đón gió lớn, đứng trên cao nhìn xuống, hưởng thụ khoái

cảm phiêu nhiên thành tiên.

“Oa!”

“Cẩn thận!” Diêm

Tính Nghiêu rất nhanh di đến, đúng lúc đem ôm chặt vào lòng. Hô, chỉ kém một

chút nữa, bạn gái bé nhỏ của anh thực sự sẽ thành “tiên”!

Anh sợ tới mức chết

khiếp, cô thì một chút nguy hiểm cũng không cảm thấy, đúng là cô bé đáng trách,

liền nói: “Này…” Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết nên hình dung

cảnh sắc trước mắt như thế nào mới chuẩn xác.

“Này, nguy hiểm lắm

đó!” Diêm Tính Nghiêu tức giận ngón tay gõ lên đầu cô.

“Đau quá!” Cô ôm đầu

oa oa kêu, quay lại trừng mắt nhìn anh. “Sao anh có thể đánh người vô cớ chứ?”

“Ngay cả tính mạng

mà cũng đem ra đùa, còn sợ đau nữa à?” Nghĩ đến màn mạo hiểm vừa rồi, anh định

gõ cô một cái nữa.

“Ai, đừng, đừng, em

không dám!” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu mạnh miệng, lập tức sẽ có

một cục u xuất hiện.

Diêm Tính Nghiêu dựa

vào chiếc xe máy trông rất nổi bật, một tay ôm cô đến trước ngực, tay kia khẽ đặt

lên đầu cô, nhẹ nhàng mà xoa, động tác thật sự ôn nhu, nhưng miệng lại hung ác

uy hiếp nói: “Nếu còn dám liều mạng, xem anh sau này trừng phạt em như thế

nào!”

“Anh… anh tránh ra,

em không cần, hở ra là đánh người, em không cần làm bạn gái anh.” Cô hờn giận sẵng

giọng nói, đôi môi đỏ mọng bĩu ra, vô thức toát ra sắc thái như một đứa trẻ,

ngay cả bản thân Vương Ninh Hinh cũng không phát hiện mình đang làm nũng với

anh.

Vì sự an toàn của

tính mạng, lần này cô nhất định phải nói cho rõ ràng, việc đó là không thể được.

“Em lại nói bậy gì

đó? Lời của anh nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là em thì nhất định phải là em. Anh

cũng không hỏi ý kiến của em, ai nói em có thể cự tuyệt?” Diêm Tính Nghiêu trừng

mắt cô.

“Anh…” Cô bực mình,

nói không ra lời.

“Em ngoan ngoãn

nghe lời, anh sẽ thương em, đối với em thật tốt.” Anh hôn lên đôi má ửng hồng của

cô, trấn an nói. Anh đương nhiên biết nỗi bất bình của cô, lại không muốn sửa đổi

quyết định.

Cái gì mà tốt?

Vương Ninh Hinh thấy đầu vẫn còn hơi đau, quên đi, cái giống bạo quân chuyên chế

không biết đến nhân quyền này, nói nhiều cũng không hiểu thế nào là “tôn trọng”,

cô biết mình cũng không thể thay đổi được gì, Vương Ninh Hinh cũng không muốn

nhiều lời, tình cảm không phải là chỉ ngày một ngày hai, một ngày nào đó anh sẽ

biết .

“Hôm nay anh đưa em

đến đây, rốt cuộc để làm gì?”

“Giải sầu a, không

thì còn có thể là chuyện gì nữa!” Nhìn cô do căm giận bất bình mà bộ dáng càng

thêm xinh đẹp, Lòng Diêm Tính Nghiêu nhất thời xôn xao, dùng thật nhiều sức, ôm

cô thật chặt trong lòng.

Cô thiếu chút thì

không thở nổi nữa. “Làm…” cô mới chỉ thốt được một chữ, đã bị cắt ngang.

“Mỗi lần tâm tình

không tốt, anh sẽ lại đưa em đến nơi này, nhìn sóng biển, gió biển thổi, tâm

tình sẽ rất nhanh dịu trở lại.” Anh tự áp chế kích động trong lòng, cúi đầu xuống

thầm thì bên tai cô, nhẹ nhàng nói ra.

“Loại người bá đạo

mà cũng có lúc tâm tình không tốt ư? Thật sự rất khó tưởng tượng. Tuy rằng

nguyên nhân khiến em cảm thấy không tốt hoàn toàn là lỗi của anh, nhưng dù sao

cũng cảm ơn ý tốt này.” Cô mơ màng thản nhiên gục đầu vào ngực anh, tuy rằng cô

miệng thì trêu chọc, nhưng cử chỉ ôn nhu này trước nay chưa từng có, làm anh

vui mừng không thôi.

Vương Ninh Hinh đột

nhiên cảm thấy cái mũi rất ngứa, nhịn không được hắt xì một cái.

A, cô sao lại quên

thân thể mình không chịu nổi gió lớn, nhất định là bị cảm rồi.

“Em ốm sao?” Anh

cũng thấy cả kinh, thân thể trong lòng dường như ấm hơn bình thường, vốn đang cảm

thấy khuôn mặt cô hồng hồng đáng yêu, anh đặt tay lên trán cô, đột nhiên kêu

to: “Em sốt rồi!”

Khó trách cô đột

nhiên lại trở nên nhu thuận.

“Chắc vậy.” Đầu cô

có nhiều điểm mờ mịt, đột nhiên cảm thấy cả người vô lực. Thì ra đau đầu là do

bệnh, không phải là do anh đánh, vừa rồi thật sự đã hiểu lầm anh. “Em không chịu

được gió lớn, nhất định là cảm lạnh do trúng gió rồi.”

“Đáng chết! Đầu em

chỉ để trang trí thôi sao? Chuyện quan trọng như thế sao không nói sớm?” Anh lập

tức ôm cô lên xe, cởi áo trên người khoác vào cho cô, kéo hai tay áo qua cột chặt

vào phần eo của mình. Cô hiện tại cả người không chút sức lực nào, anh không muốn

tới bệnh viện rồi mới phát hiện không thấy bạn gái đâu cả.

“Em quên mất!” Tiếng

nói nhỏ nhẹ mang vẻ oán hận: “Đừng làm ồn nữa, em bệnh rồi, không được nói to với

em.”

“Em…” Quên đi, hiện

tại đi tìm bác sĩ là quan trọng nhất.