Đúng vậy.
Nên buông bỏ thôi.
Quan Kỳ như vậy, nên vui mừng mới phải.
Tôi cười một lúc lâu, sau đó bắt đầu chạy, ca hát nhảy múa.
Nghĩa trang này quá yên tĩnh, cần phải có thêm một vài tiếng động.
Chạy mệt rồi, tôi ngồi dựa vào bia mộ, lười biếng nói chuyện.
“Quan Kỳ, lần sau anh đừng mang dâu tây tới.”
“Em ngán rồi.”
“Em muốn ăn sủi cảo ở cửa hàng bán đồ ăn sáng gần khu chung cư.”
“Anh mang đến cho em một lồng được không?”
“Lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau…”
Em còn muốn ăn miến cua ở quảng trường, kẹo hồ lô trong hẻm.
Mùa thu sắp đến rồi, em còn muốn…
“Nhu Nhu?” Ma nữ đột nhiên tiến đến, cắt ngang tôi: “Cô đừng như vậy…”
“Hả?”
Tôi sực tỉnh: “À, anh ấy sẽ không đến nữa.”
Tôi nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, lẩm bẩm: “Thật tốt.”
“Bách niên giai lão nhé, Quan Kỳ.”
Bạn Đọc Truyện Đời Này Kiếp Này Sẽ Được Dẫn Dắt Vào Một Thế Giới Đầy Màu Sắc, Hấp Dẫn Và Kịch Tính. Những Tình Tiết Lôi Cuốn, Nhân Vật Sống Động Cùng Cốt Truyện Cuốn Hút Sẽ Khiến Bạn Không Thể Rời Mắt. Khám Phá Ngay Để Trải Nghiệm Những Cung Bậc Cảm Xúc Tuyệt Vời!