Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 4: Mĩ nam như đao tung bay

Tùy Chỉnh

Khi bóng đen kia rơi xuống, Khổng Tử Viết theo bản năng co lại thân rắn,

cảm giác bóng đen kia trượt xuống từ người cô trong nháy mắt, dường như

đã bắt lấy người cô. Ngay sau đó, từ chỗ đuôi rắn của cô truyền đến lực

kéo rất mạnh, giống như muốn kéo đứt đuôi cô vậy!

Cô theo bản năng quấn chặt lấy thân cây, đang duy trì trụ cột cân bằng, nhe răng nhếch miệng nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy một bàn tay nhỏ đang chộp vào đuôi rắn, ý thức muốn sống mạnh mẽ

kia làm cho chủ nhân của bàn tay nhỏ nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối

cùng này không buông. Móng tay không hề sắc bén giống như năm lưỡi dao

gỉ, cứng nhắc cào vào trong da rắn, cấu chặt vào thịt non của cô, quả

nhiên là…… đau mà!

Tầm mắt trượt xuống, bốn mắt nhìn nhau, hai bên cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, ngay cả trái tim cũng run rẩy theo.

Khổng Tử Viết trừng con mắt rắn đen như mực, đánh giá chủ nhân của bàn tay

nhỏ. Đó là một cậu bé, khoảng chừng 12, 13 tuổi, đầy mặt loang lổ vết

máu, giống như người sống sót duy nhất bò ra từ trong địa ngục, đã thảm

hại không chịu nổi, lại tràn ngập tội lỗi. Chỉ có đôi con ngươi kia

giống như diệu thạch đen, trong màu đen sâu không thấy đáy nổi lên rực

rỡ kiên cường.

Y bào của cậu bé đã bị đánh thành mảnh vải rách, nhưng vẫn có thể xuyên

qua vẻ ngoài nhìn ra chúng từng hoa lệ, chỉ tiếc lúc này đã cảnh còn

người mất, thân y bào kia thật giống như là một vị mỹ nhân tuổi xế

chiều, không còn tao nhã, chỉ còn lại thê thảm.

Lần này liếc mắt một cái, Khổng Tử Viết đã nhìn ra, đây là một….cậu bé.

Được rồi được rồi, lại cẩn thận phân tích một chút, đó là một cậu bé cổ

đại, một cậu bé cổ đại rơi xuống từ vách núi dựng đứng.

Cậu bé cầm cái đuôi rắn cũng ngẩng đầu nhìn phía Khổng Tử Viết, chỉ thấy

đỉnh đầu cô mào đỏ, mắt đen như than, lưỡi như hồng trù, răng có độc,

quả nhiên là …… độc xà tuyệt thế hiếm thấy!

Hai bên nhìn nhau, hai bên đều là gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê.

(1 câu trong bài thơ về Kinh Kha đi ám sát Tần Thủy Hoàng)

Khổng Tử Viết bị cậu bé kéo đến thiếu chút nữa ruột gan đứt từng khúc, chỉ có thể hộc đầu lưỡi liều mạng cuốn lấy thân cây thông, không cho một người một rắn biến thành vật thể rơi tự do rơi xuống vách núi bầm thây vạn

đoạn.

Cậu bé thấy độc xà trước mắt cũng không cắn mình, lại nắm chặt đuôi rắn hơn không buông, đùa giỡn thành ‘mạng treo một sợi’.

Kỳ thật, Khổng Tử Viết vì tự bảo vệ mình, hoàn toàn có thể giật cái đuôi

rắn quăng cậu bé xuống, nhưng cô thấy cậu bé tuy vết thương đầy người

lại vẫn từ bỏ bất cứ hy vọng sống sót nào, liền động lòng trắc ẩn, muốn

đong đưa cái đuôi rắn đưa cậu bé vào gần vách núi, chỉ cần nó bắt được

chỗ gồ trên vách núi, thì có thể bảo đảm an toàn tạm thời.

Cô muốn mở miệng nói chuyện với cậu bé, lại sợ mình phun ra tiếng người

dọa chết cậu bé, vì thế, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm cậu bé trước, sau

đó chuyển đầu rắn sang hướng vách núi, làm ra vẻ há mồm cắn chỗ lồi trên vách núi. Cô cũng không bất chấp cậu bé rốt cuộc có hiểu ý cô hay

không, lập tức nhẹ nhàng lay động đuôi rắn, chịu đau, cố gắng đưa cậu bé tới bên cạnh vách núi.

Cậu bé cực kỳ thông minh, khi thân thể cậu vừa tiến gần vách núi, cậu lập

tức vươn tay bắt chỗ lồi trên vách núi. Nhưng mà, chỗ lồi kia thật sự

quá nhỏ, căn bản là không thể với lên được.

Sau khi Khổng Tử Viết đong đưa qua lại ba cái, càng cảm thấy lực bất tòng

tâm, cô bắt đầu hoài nghi mình có thể cứ như vậy bị kéo thành hai đoạn

hay không. Cắn chặt răng, cô hoàn toàn thay đổi cách cứu. Khổng Tử Viết

lấy thân thể làm dây, vòng quanh thân cây thông leo lên, lại mượn sức

kéo cậu bé lên trên thân cây thông.

Làm xong này một loạt chuyển động khó khăn này, cô đã hoàn toàn hư thoát

(hạ đường huyết do mất máu mất nước), toàn thân trên dưới không có chỗ

nào không đau, chỉ có thể sống dở chết dở ghé vào trên thân cây thông,

căn bản là không thể động đậy.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Khổng Tử Viết quay đầu nhìn cậu bé.

Lúc này, cậu bé đã ổn thỏa ngồi vào trên thân cây thông, đang dùng cặp mắt

đen như mực nhìn cô chằm chằm. Cặp mắt xinh đẹp đó giống như hắc diệu

thạch, chẳng những có phòng bị cùng thận trọng, cũng có một chút bi

thương cùng từng trải không thuộc tuổi của cậu.

Khổng Tử Viết dậy lòng xấu xa, chậm rãi cong thân lên, muốn dọa cậu bé. Nhưng vừa nghĩ lại, nếu như cô thực sự dọa cậu bé sợ, từ thân cây thông ngã

xuống, cô chẳng phải là mất nhiều hơn được? Vừa rồi cố gắng, đều là uổng phí sao? Đó cũng là một mạng người sống á! Ơ……mạng người sống?

Trời ơi, cô cuối cùng cũng gặp được loài người rồi!

Nếu cô có thể chui vào trong miệng cậu bé, đó chẳng phải là cô có thể bám vào trong thân thể cậu bé ư?

Vừa nghĩ như vậy, tâm tình Khổng Tử Viết lập tức trở nên long lanh, vừa

tinh tế đánh giá cậu bé trước mắt, vừa âm thầm phỏng đoán tính khả năng

mình chui vào trong cái miệng này có bao nhiêu.

Nếu thực là thiên ý trêu người, cô cũng không để ý mình biến thành một nam

nhân. Không biết vị Thanh Dực Đại Đế kia có dũng khí cùng ham mê đoạn tụ hay không nữa!

Qua quan sát cùng đo đạc của Khổng Tử Viết, vô cùng bất hạnh phát hiện, cái thân của cậu bé này còn cao chưa bằng thân rắn của cô. Nếu cô cưỡng ép

chui vào, đoán chừng còn phải có hơn nửa cái thân rắn ở ngoài miệng cậu

bé lắc lư. Vừa nghĩ đến cảnh ấy, cô liền cảm thấy buồn nôn.

Một lần nữa lưỡng lự cong thân mình, cô đặt đầu mình trên đùi cậu bé, thoải mái mà hừ hừ hai tiếng.

Thời gian tích tắc mà qua, thân thể vốn dĩ cứng ngắc của cậu bé dần dần xuất hiện dấu hiệu thả lỏng. Sau một hồi lâu, cậu bé vậy mà lại mở miệng nói với Khổng Tử Viết:“Ngươi vừa rồi đã cứu ta, sẽ không làm thương tổn ta, phải không?”

Khổng Tử Viết nâng đầu rắn lên, nhìn phía cậu bé đang cùng cô nói chuyện.

Cậu bé sắc mặt trắng nhợt, cái miệng nhỏ bởi căng thẳng mà căng ra , cặp

mắt xinh đẹp như hắc diệu thạch kia lại chăm chú nhìn chằm chằm động

hướng của Khổng Tử Viết, cả người giống như một con thú nhỏ vũ trang.

Xem ra, nếu Khổng Tử Viết dám nhào tới trước, cậu nhất định sẽ vật lộn

liều chết!

Khổng Tử Viết bị cặp mắt như hắc diệu thạch kia hấp dẫn, chỉ cảm thấy trái

tim đột nhiên co rút lại, giống như bị cái gì đó tàn nhẫn va chạm một

chút. Loại cảm giác này cô không hề quen thuộc, thậm chí cảm thấy vô

cùng xa lạ.

Cô hít sâu một hơi, nói với chính mình phải bình tĩnh, làm sao vừa bị một

cậu bé quét mắt một cái liền trở nên xao động chứ? Chẳng lẽ nói, bản

thân có bệnh luyến đồng? Lắc đầu, kiên quyết phủ định phỏng đoán của bản thân.

Khổng Tử Viết thấy vẻ mặt đề phòng của cậu bé vô cùng thú vị, liền thè lưỡi,

không hề tạo thành cho cậu áp lực tâm lý, hạ đầu, tiếp tục nghỉ ngơi.

Một đêm đi qua, ngày hôm sau trời vừa sáng, Khổng Tử Viết liền nhích người leo lên đỉnh vách núi.

Cậu bé cẩn thận mở to mắt, nặng nề mà thở dài một hơi, đi theo phía sau

Khổng Tử Viết cùng nhau leo lên trên. Thỉnh thoảng khi leo lên đến vị

trí không chỗ đặt chân, Khổng Tử Viết còn vươn cái đuôi kéo cậu lên một

chút.

Cứ như vậy, một người một rắn rốt cục vào lúc buổi trưa đã leo lên đến trên vách núi, thở hồng hộc xụi lơ trên bãi cỏ xanh mướt.

Gió pha trộn hương vị của phấn hoa từ từ thổi tới, làm cho người ta trong

bất tri bất giác trở nên tâm tình vui vẻ. Mùi vị ngọt ngào, gió mát tự

do, dường như có thể khiến Khổng Tử Viết quên đi vết trầy ở phần bụng,

khiến cậu bé phai nhạt đi đau đớn ở ngón tay.

Không biết qua bao lâu, cậu bé lăn mình trên bãi cỏ, mặt hướng về phía Khổng

Tử Viết nhìn nhìn, cuối cùng vươn ra bàn tay nhỏ máu thịt lẫn lộn kia,

thật cẩn thận thăm dò hướng về phía thân rắn của Khổng Tử Viết, vuốt ve

từng chút một.

Cậu thấy Khổng Tử Viết mềm mại thuận theo, gan dần dần to lên, lại bắt lấy

Khổng Tử Viết ôm vào trong ngực, giống như một tiểu đại nhân lời thề son sắt nói: “Hôm nay ngươi đã cứu ta, ngày khác ta nhất định hậu tạ cho

ngươi.”

Khổng Tử Viết toàn thân đau nhức, chầm chậm chuyển động thân thể, sau khi lựa chọn một chỗ tương đối thoải mái, gối đầu lên vai cậu bé, lộ ra trạng

thái thả lỏng.

Cậu bé vuốt ve thân rắn của Khổng Tử Viết, khóe môi khẽ cong lên.

Hình ảnh giờ phút này cực kỳ quái dị. Chỉ thấy một cậu bé đầy người vết máu

ôm ấp một con rắn xanh biếc, mà trong lùm cỏ dại xung quanh lại nằm đầy

xác chết ngổn ngang. Máu tanh nồng đã thấm vào tận trong đất, nhuộm

đường dưới chân thành màu đỏ sắt.

Cậu bé nhẹ nhàng quét mắt nhìn xác chết chung quanh, lập tức đi bên cạnh

xác chết một nam tử trung niên, quỳ xuống, sau khi dập đầu ba cái, cũng

không quay đầu lại đi xuống núi.

Sau khi cậu bé ôm Khổng Tử Viết đi được khoảng ba canh giờ, sắc trời đã tối đen, bọn họ lại vẫn chưa đi ra khỏi khu rừng rậm này.

Trong bóng đêm dày đặc, trong rừng cây mơ hồ truyền ra mùi thịt nướng, dẫn

tới trong bụng nức nở, càng cảm thấy bụng đói kêu vang.

Cậu bé thầm nghĩ những kẻ đuổi giết cậu hẳn là sẽ không dừng lại nướng thịt ăn như thế, nhưng là vì cẩn thận, cậu lập tức ngừng thở, cố gắng thật

cẩn thận tới gần nơi phát ra mùi thơm này , nhìn xem có thể xin chút

thức ăn từ trên tay người khác hay không, lấp đầy cái bụng.

Tuy vừa nghĩ đến quang cảnh mình từng có, cùng với nghèo túng hôm nay quả

thực là cách biệt một trời, nhưng vì sống sót, vì thay người nhà báo thù rửa hận! Đau khổ gì, cậu đều có thể chịu được. Chỉ cần sống sót, hết

thảy đều có hy vọng! Đúng vậy, cậu chỉ cần sống sót!

Dưới sự chống đỡ của lòng tin kiên cường, cậu rất nhanh liền đến gần đống

lửa. Nhưng mà, không đợi cậu nhìn thấy mồi lửa, thì đã bị một đám thị vệ áo đen bao vây.

Cậu bé biến sắc, cũng không lộ ra vẻ mặt hoang mang, mà là trầm tĩnh nhìn đối phương có ý đồ gì.

Lúc này, từ trong đám thị vệ áo đen rẽ ra một lối đi, để một vị thiếu niên

tuyệt sắc mặc y bào tím nhạt, thắt lưng buộc đai ngọc phỉ thuý, chân đạp chỉ bạc đi ra.

Thiếu niên tuyệt sắc ngồi ở gần đống lửa, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ là sau khi khẽ quét mắt nhìn cậu bé một cái, liền đưa tay chỉ chỉ vào

hướng Khổng Tử Viết cậu bé đang ôm trong lòng, ý này không cần nói cũng

biết — hắn, muốn Khổng Tử Viết con rắn xanh này.

Cậu bé không muốn giao Khổng Tử Viết trong lòng ra, theo bản năng buộc chặt cánh tay.

Khổng Tử Viết bị cậu bé ghìm đến hít thở không thông, vội cong thân xoay tới

xoay lui, vòng quanh cổ cậu bé chuyển cái đầu rắn nhìn về hướng thiếu

niên tuyệt sắc, muốn nhìn xem là ai khiến cho cậu bé căng thẳng như thế.

Bên cạnh đống lửa đang nhảy nhót, chỉ thấy mi mục như họa, mắt phượng phong lưu, môi giống như bôi son, răng như ngọc, mặt như quan ngọc …… Cực

phẩm thụ, cứ như vậy ngồi dưới cây thông già. Thiếu niên tuyệt sắc kia

mặc dù tuổi không quá 12, 13, nhưng này tư sắc quả nhiên là giảm một

phần thì yếu nhược, nhiều hơn một phần thì lại yêu nghiệt. Mặc dù độc

chiếm nhan sắc nhân gian, cũng không mị không kiều, đoan trang lãnh diễm vô song, không thẹn hai chữ tuyệt sắc!

Khổng Tử Viết thè thè cái lưỡi rắn, trong lòng trở nên đặc biệt kích động.

Thử nghĩ xem, nếu mình có thể chui vào trong thân thể vị thiếu niên

tuyệt sắc này, đừng nói là một Thanh Dực Đại Đế , cho dù là Ngọc Đế ca

ca đoán chừng cũng phải vì mình mà động lòng phàm. Đến lúc đó, khà khà,

cô thật sự có thể đi dụ dỗ Ngọc Đế ca ca, khiến hắn cũng “yếu” một chút, vội làm phong trào đam mỹ thời thượng. Vừa nghĩ đến Ngọc Đế ca ca không yêu hồng nhan mà yêu lam nhan, quăng Vương Mẫu nương nương đến trong

lãnh cung đếm gà con, tâm tình của cô lập tức trở nên vô cùng lóng lánh! Đây…… mới là cuộc sống mà!

Khổng Tử Viết ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm thiếu niên tuyệt sắc, nâng đầu rắn

đặt trên đỉnh đầu cậu bé, bắt đầu tưởng tượng, sau khi chia cái thân rắn của mình làm vài đoạn, mới có thể nhét vào trong bờ môi màu quýt nhạt

của thiếu niên tuyệt sắc.

Cô vừa nghĩ đến quá trình này, liền cảm thấy vô cùng mất hồn à! Khà khà……

khà khà khà trong YY của Khổng Tử Viết, thiếu niên tuyệt sắc sớm đã thu

hồi về cánh tay của cô. Cùng lúc đó, thị vệ áo đen bên người thiếu niên

tuyệt sắc lập tức đi nhanh về phía trước, vươn tay bóp Khổng Tử Viết bảy tấc!

Cậu bé dưới chân vạch qua, nghiêng mình nhảy ra.

Thị vệ áo đen không chịu buông tha, lại ra tay tập kích.

Khổng Tử Viết xem đúng thời cơ cắn một miếng trên mu bàn tay thị vệ áo đen.

Tên thị vệ áo đen kia thân mình chấn động, cả khuôn mặt trong nháy mắt biến thành màu tím đen, hắn thậm chí ngay cả cơ hội miệng sùi bọt mép cũng

không có, trực tiếp ngã xuống đất bỏ mình !

Khổng Tử Viết trừng to mắt, thật sự không thể tin mình đã dễ dàng muốn một

tính mạng người ta như thế. Đây…… đây…… đả kích lớn! Cô cảm thấy trong

lòng hốt hoảng, cực kỳ không dễ chịu.

Ai ngờ, tên thiếu niên tuyệt sắc kia thấy cảnh như vậy lại vui vẻ cười. Nụ cười đó giống như pháo hoa rực rỡ nhất trong bầu trời đêm, làm cho

người ta hận không thể biến khoảnh khắc này thành vĩnh hằng; nụ cười kia giống như người đi trong sa mạc đột nhiên thấy một ốc đảo, khiến đồng

thời người ta nghĩ lầm là ảo ảnh, vẫn đang không thể ngăn cản bản thân

khỏi hành động điên cuồng này!

Giọng nói lành lạnh chỉ thiếu niên mới có vang lên, dễ nghe như thúy châu lạc ngọc, nội dung trong lời nói lại hoàn toàn coi mạng người như cỏ rác,

“‘Hạc Đỉnh Diệp Nhi Thanh Xà’ này quả nhiên kịch độc vô cùng. Tốt.”

Thiếu niên niên tuyệt sắc vừa dứt lời, những thị vệ áo đen khác đều động thủ đánh úp về phía Khổng Tử Viết và cậu bé.

Cậu bé còn nhỏ lực mỏng, rất nhanh liền bị thị vệ áo đen đánh ngã xuống đất, miệng phun một ngụm máu tươi.

Khổng Tử Viết từ trong cảm xúc chưa từng lỡ mồm giết người mà khôi phục lại, rất nhanh liền bị người ta nắm lấy bảy tấc, giống như thịt trên bàn ăn

tùy người mổ xẻ.

Thiếu niên niên tuyệt sắc thấy việc thành công, liền ném món thịt nướng trong tay đi, động tác tao nhã đứng lên, xem ra là tính rời khỏi nơi này.

Hắn hôm nay tới nơi rừng sâu núi thẳm này, vốn là vì tìm tìm ‘Hạc Đỉnh Diệp Nhi Thanh Xà’, nay nếu đã bắt được , tự nhiên sẽ không dừng lại.

Cậu bé yếu không địch lại mạnh, đột nhiên lên tiếng giận dữ hét:“Cường thủ hào đoạt không phải là anh hùng làm ra!”

Thiếu niên tuyệt sắc ngoái đầu nhìn lại cười như trăm hoa đua nở, nhẹ nhàng phun ra hai chữ,“Giết đi.”

Thị vệ áo đen giơ tay chém xuống, không chút do dự bổ về phía đầu cậu bé!

Khổng Tử Viết vốn dĩ vẫn bị đang bị vây trong trạng thái chết máy chưa từng

phản kháng, làm cho thị vệ áo đen bắt cô không chú ý phòng bị, thế nhưng bị cô đột nhiên nhảy lên giãy khỏi trói buộc. Khổng Tử Viết một tiếng

trống làm tinh thần hăng hái thêm, lấy cách nhảy lên trực tiếp bổ nhào

vào bên cạnh cậu bé, cắn một miếng vào mắt cá chân của thị vệ áo đen,

cứu cậu bé khỏi bị đao chém.

Giờ phút này, Khổng Tử Viết tận lực che chắn thiện lương của mình, hung tợn chắn trước người cậu bé, phát ra tiếng rít đe dọa với bọn thị vệ áo

đen. Kỳ thật cô đang hô: “Cút ngay, nếu không lão nương cắn chết các

ngươi!” Sau khi lời đe dọa ra khỏi miệng liền biến thành xà ngữ, nghiễm

nhiên không thể nối liền với loài người.

Thiếu niên tuyệt sắc thấy “Hạc Đỉnh Điệp Nhi Thanh Xà” bảo vệ người, cảm thấy thú vị, liền hỏi cậu bé,“Con rắn này là ngươi nuôi?”

Cậu bé đứng lên, phòng bị nhìn chằm chằm thiếu niên tuyệt sắc, cẩn thận trả lời: “Không phải ta nuôi. Nhưng nó đã cứu mạng của ta, ta muốn chăm sóc nó.”

Thiếu niên tuyệt sắc “Ồ” một tiếng, sau đó giống như Ngọc Diện Đồng Tử cười

dài nói: “Nói như vậy, con rắn này rất hợp người rồi?”

Cậu bé cúi đầu nhìn Khổng Tử Viết, thế mới gật đầu với thiếu niên tuyệt sắc.

Thiếu niên tuyệt sắc vỗ tay cười, “Nếu bổn vương muốn con rắn này, mà con rắn này lại nghe lời ngươi, không bằng ngươi đi theo bổn vương sao hả?”

Cậu bé nghe thiếu niên tuyệt sắc tự xưng là bổn vương, thì đã đoán ra thân

phận thật sự của hắn. Thiên hạ hiện nay đại khái có thể chia làm ba

nước, phân ra là Cừ Quốc, Duệ Quốc cùng Hồng Quốc. Về phần những khu vực khác xung quanh tam quốc, lại phân bố một số tiểu quốc.

Trong ba nước, Duệ Quốc có văn hóa bắt nguồn sâu xa, văn nhân mặc khách lại

dẫn đầu. Nhưng mà, báu vật thực sự của Duệ Quốc hiện nay lại là — Vô

Song Vương Gia Vệ Đông Li!

Vệ Đông Li danh chấn thiên hạ, kinh tài tuyệt diễm, độc nhất vô nhị!

Vệ Đông Li hỉ nộ vô thường, tàn bạo thành tánh, giết người như ma!

Đừng nhìn Vệ Đông Li chưa trưởng thành, nhưng tiếng xấu cùng diễm danh của

hắn tuyệt đối là hỗ trợ lẫn nhau, trong lúc nhất thời, lại trở thành

điều kỳ quái nhất trong ba nước.

Người đời truyền rằng, Duệ Đế vô cùng sủng ái Vệ Đông Li, thường xuyên triệu

vào cung làm bạn giá, cùng nhau thưởng thức bách hoa.

Duệ Đế từng bảo:“Yến có Đông Li, bách hoa vô diễm.”

(Yến tiệc có Đông Li, trăm hoa mờ nhạt)

Lời nói này, tuy rằng là một câu vô tâm của Duệ Đế, lại giống như một viên

đá ném vào trong mặt nước phẳng lặng, lan ra thành gợn sóng. Làm cho

trên dưới triều đình dân gian tranh nhau phỏng đoán, không biết trong

bách hoa này, có bao gồm cả Đông Cung Thái tử đóa hoa hồng này không?

Nếu thật sự là như thế, như vậy Duệ Đế có ý sửa ngôi vị trữ quân hay

không? Hay là nói, lời này của Duệ Đế đã ẩn hàm sát ý, ám chỉ Vệ Đông

Li không cần quá mức rêu rao, tài năng không cần lấn át bách hoa trong

cung?

Nhưng mà, cho dù đủ loại phỏng đoán trụ lại được hay không, thân phận cao quý của Vô Song Vương Gia Vệ Đông Li, đều là sự thực không thể thay đổi!

Vệ Đông Li cùng Duệ Đế tuy rằng là cùng một mẹ sinh ra, nhưng tuổi lại kém gần hai mươi năm. Hoàng thái hậu và thái thượng hoàng già rồi có con,

trong lòng tự nhiên vô cùng vui mừng, xem Vệ Đông Li thành con ngươi của mình, hận không thể lúc nào cũng bảo vệ trong lòng.

Sau khi Thái thượng hoàng băng hà, Hoàng thái hậu lại sủng Vệ Đông Li.

Trong lúc nhất thời, Vệ Đông Li trở thành đại nhân vật của Duệ Quốc từ

trên xuống dưới cao quý không thể nói. Ngay cả Đông Cung Thái tử lớn hơn Vệ Đông Li hai tuổi khi nhìn thấy hắn, cũng phải cung kính xưng hô một

tiếng “Vương thúc”.

Nguyên nhân vì tiếng tăm của Vệ Đông Li rất lớn, cho nên khi Vệ Đông Li tự

xưng là “Bổn vương”, cậu bé liền qua vẻ ngoài và tuổi tác của Vệ Đông Li mà đoán ra thân phận của hắn.

Những thông tin này lóe lên trong đầu cậu bé, cậu vội khẽ buông ánh mắt sâu

không thấy đáy xuống, âm thầm suy đoán lời này của Vệ Đông Li, trong đó

thật giả mỗi thứ chiếm bao nhiêu phần.

Cậu bé cảm thấy mình nên tìm tìm một chỗ tránh nạn, sau khi đợi thời cơ

chín muồi thì có thể nói chuyện báo thù rửa hận. Nếu cậu có thể trốn

được ở trong Vương phủ của Vệ Đông Li, chắc hẳn những người đuổi giết

cậu dù biết cậu chưa chết cũng không dám tùy tiện xuống tay. Hạ quyết

tâm, cậu bé đi về phía trước một bước quì một gối xuống, chắp tay nói:

“Xin nghe Vương gia phân phó!”

Vệ Đông Li ánh mắt chợt lóe, khóe miệng chứa một nụ cười lãnh diễm tột

cùng, lại quay lại ngồi dưới tàng cây thông già, vừa sưởi tay, vừa không nhanh không chậm nói: “Ngươi đã muốn đi theo bổn vương, bổn vương liền

ban thưởng ngươi một cái tên, ấn ở trên mặt, cả đời không quên.” Khẽ

nhướn mày nhìn phía cậu bé, dùng giọng điệu trưng cầu ý kiến mà nói câu

không thể cự tuyệt,“Ngươi có bằng lòng hay không?”

Cậu bé giơ tay sờ sờ khuôn mặt dơ bẩn của mình, biết mình đã không còn

đường lùi. Nếu cậu nói không muốn, chắc chắn sẽ phơi thây như thế, quyết không còn mạng sống. Còn nữa, nếu cậu thực sự bởi vậy mà hủy dung,

khiến bất cứ kẻ nào cũng không nhận ra cậu, cũng chưa hẳn không phải là

một chuyện tốt. Vì thế, cậu nắm chặt nắm tay, thầm cắn răng, dùng giọng

nói đã lạc giọng trả lời:“Bằng lòng!”

Khổng Tử Viết lúc này đã không còn lòng dạ nào mà nhớ đến tính mạng người gì

gì đó, chỉ thấy cô hai ba lần nhảy lên vai cậu bé, dùng đuôi rắn phát

phát đầu cậu, rít lên mắng, “Ngu ngốc!”

Vệ Đông Li một tay chống má, lẳng lặng nhìn Khổng Tử Viết lăn qua lăn lại, mắt cong cong một chút, thật là giây lát lướt qua. Hắn vươn tay cầm lấy một cành cây, vạch vạch trên mặt đất, dường như đang lẩm bẩm nói: “Ban

thưởng cho ngươi cái cái tên gì mới hay đây? Ngươi đã phải làm nô tài

của ta, vậy thì ấn một chữ ‘Nô’ đi, như vậy cả đời cũng không thể quên

ai là chủ tử của ngươi.”

Theo lời líu ríu của Vệ Đông Li, một tên thị vệ áo đen khác đã lấy ra một

thanh sắt từ trong cổ tay áo, dùng ngón tay linh hoạt chiết thành một

chữ ‘Nô’, sau đó đem để vào trong đống lửa nung đỏ, dùng cành cây kẹp

lên, áp sát tới sườn mặt cậu bé!

Khổng Tử Viết đã sớm nhìn ra Vệ Đông Li không có lòng tốt, chỉ là không nghĩ

tới thủ đoạn của hắn độc ác như vậy, không đánh đã giết.

Khổng Tử Viết tuy rằng không phải cái gì mà nhân sĩ chính nghĩa, nhưng tốt

xấu cũng coi như là người có nội tâm yếu mềm! Ơ…… Được rồi, nên chính

xác mà nói, cô bây giờ là một con rắn có nội tâm mềm yếu!

Hơn nữa, cậu bé chẳng những từng cùng chung hoạn nạn với cô, chính là người đầu tiên cô gặp sau khi đến thế giới này, làm sao có thể dễ dàng bị

người khác ức hiếp?

Ánh mắt quét về phía chỗ Vệ Đông Li ngồi, nhìn hắn dùng cành cây cời đống

lửa, giống như sống chết của người khác hắn cũng khinh thường bất chấp.

Người như vậy, thật đúng là còn máu lạnh hơn cái thân rắn bây giờ này

của cô 99 phần!

Khổng Tử Viết tức giận khó ổn định, dứt khoát quyết định lén lút tiến quân về hướng Vệ Đông Li, tốt nhất là có thể ở dọa hắn nhảy dựng, nhanh chóng

chui vào cái miệng nhỏ đang mở của hắn, chiếm lấy thân thể hắn, làm một

mỹ nam tuyệt sắc mỹ mạo cùng trí tuệ đều xem trọng! Gào thét…… cuộc sống tốt đẹp à, Khổng Tử Viết đến đây!

Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết bò xuống trên người cậu bé, trườn về hướng Vệ

Đông Li. Đừng nhìn Vệ Đông Li giờ phút này đang ngồi cạnh đống lửa,

nhưng…… Khổng Tử Viết cô cũng không phải là rắn bình thường, cô căn bản là không sợ lửa!

Vệ Đông Li thấy con rắn xanh lặng yên không tiếng động trườn về phía mình, trong lòng cười lạnh một tiếng, trong tay rất nhanh bay ra một cây ngân châm, trực tiếp đâm vào đuôi rắn của Khổng Tử Viết, cố định cô ngoài ba bước trên mặt đất.

Khổng Tử Viết trúng chiêu, đau đến cuộn thân rắn, trong cổ họng phát ra tiếng rít thê lương, khiến người nghe phải ghê rợn hết hồn.

Cùng lúc đó, cậu bé đẩy tên thị vệ áo đen muốn ấn chữ trên mặt cậu ra, chạy

nhanh đến bên Khổng Tử Viết, động thủ nhổ chiếc ngân châm trên đuôi rắn, ôm Khổng Tử Viết vào trong lòng.

Vệ Đông Li mắt phượng híp lại, y bào màu tím nhạt như mây bay chuyển động, người trong nháy mắt đứng trước người cậu bé, lấy thủ pháp cực nhanh

túm lấy bảy tấc của Khổng Tử Viết, trong chớp mắt lại về bên đống lửa,

vừa ngắm nghía cái đuôi rắn bị thương của Khổng Tử Viết, vừa nói với cậu bé:“Ngươi nếu đã nhận ta làm chủ tử, ‘Hạc Đỉnh Diệp Nhi Thanh Xà’ này

thuận tiện thành lễ vật ngươi hiếu kính bổn vương đi.”

Cậu bé khẽ mím môi, vô cùng kiên định nói:“Ta từng nói muốn đối xử tử tế

với con rắn này, xin vương gia thành toàn.” Đổi lại mà nói, chính là

không muốn đem Khổng Tử Viết cho Vệ Đông Li.

Vệ Đông Li nhắc Khổng Tử Viết tới trước mặt, cười dài nhìn cô vô lực giãy dụa.

Thấp thỏm lo âu trong lòng Khổng Tử Viết đang tăng thêm một chút. Tuy rằng

nụ cười của Vệ Đông Li có mị lực câu hồn đoạt phách cùng tác dụng mê

hoặc lòng người, làm cho người ta dễ dàng quên cả giãy dụa, thậm chí cảm thấy, nếu cứ như thế chết trên tay hắn cũng là một chuyện hạnh phúc.

Nhưng, Khổng Tử Viết vẫn là cảm thấy một nỗi sợ hãi trước nay chưa có —

đúng vậy, là sợ hãi, một nỗi sợ hãi xen lẫn tử vong cùng tra tấn.

Tóm lại một câu — Vệ Đông Li chính là một tuyệt bản siêu cấp đại biến thái!

Khổng Tử Viết nhìn Vệ Đông Li vươn một ngón tay thon dài trắng nõn, giống như bỡn cợt khẽ chạm vào đuôi rắn, vòng quanh đùa bỡn da rắn của cô.

Da thịt Vệ Đông Li cực kỳ tinh tế, được màu xanh biếc của da rắn tôn lên,

càng có vẻ vô cùng mịn màng, làn da nõn nà. Ngón tay được cắt sửa đẹp đẽ khẽ vạch đến phần bụng của Khổng Tử Viết, đầu ngón tay kia phiếm màu đỏ nhàn nhạt, giống như một viên thạch anh trong suốt sáng long lanh khiến người thương tiếc. Ngay cả một đoạn tay ngọc giấu ở dưới vạt áo màu tím nhạt cũng là băng cơ ngọc cốt, đẹp hơn tuyết ba phần.

Trong lúc Khổng Tử Viết tim gan đập loạn, Vệ Đông Li âm u nói với cậu bé:

“Nay ‘Hạc Đỉnh Diệp Nhi Thanh Xà’ này đã là đồ của bổn vương, ngươi nếu

muốn, lại phải lấy cái gì ra đổi đây?”

Lòng cậu bé trong cơn giận dữ, muốn tiến lên một bước đoạt lại Khổng Tử

Viết, lại bị thị vệ áo đen ngăn lại, căn bản là không thể tới gần Vệ

Đông Li nửa phân.

Vệ Đông Li thấy hận ý trong mắt cậu bé, lại cong môi cười, ngả ngớn nói: “Không bằng…… dùng một cánh tay của ngươi sao hả?”

Thân thể cậu bé trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, bước chân thế nhưng hơi

hơi lui về phía sau, dùng hành động biểu lộ thái độ của mình – cậu không thể dùng một cánh tay đi đổi lấy một con rắn xanh.

Vệ Đông Li không khỏi một trận cười to, giống như vô cùng vui vẻ lẩm bẩm

nói với Khổng Tử Viết: “Tiểu thanh xà ơi là tiểu thanh xà, ngươi xem,

đây chính là nhân tính. Ngươi không chỉ một lần đã cứu tính mạng của

hắn, nhưng hôm nay cho hắn dùng một cánh tay đổi lấy tánh mạng của

ngươi, hắn cũng không bằng lòng. Ngươi bi thương biết bao, hắn cũng

không tranh……” Nhíu mày nhìn về phía cậu bé,“Ngươi đã bái nhập môn hạ

của bổn vương, bổn vương sẽ không làm khó dễ ngươi. ‘Hạc Đỉnh Diệp Nhi

Thanh Xà’ này, tặng ngươi vậy.”

Một giây trước, trong mắt cậu bé vui sướng tựa như bầu trời đêm đầy sao

rực rỡ nhất; sau đó, hoảng sợ trong mắt cậu tựa như sao băng nhanh chóng rơi xuống vỡ tan.

Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy căng phần bụng, vội cúi đầu nhìn, thế mới phát

hiện, mình đã bị Vệ Đông Li mổ bụng! Mà ngón tay mảnh dẻ xinh đẹp của Vệ Đông Li đang kẹp mật rắn của cô kéo ra ngoài.

Hình ảnh này đối với Khổng Tử Viết phải nói là khoảnh khắc vô cùng kinh

khủng. Cô đích thân thấy hiện trường mình chết, nhìn mình bị mổ bụng,

lại vô lực phản kháng.

Khổng Tử Viết không thể khống chế thân rắn run rẩy cùng linh hồn run cầm cập. Trừ sợ hãi, vẫn là sợ hãi! Sợ hãi rất lớn! Sợ hãi không ngừng được!

Dứt khoát, nỗi đau đớn khiến cô lâm vào hôn mê. Nếu không, không hiểu được

cô có thể bởi vì sự kinh khủng ùn ùn kéo tới này mà trở nên tinh thần

thất thường, thần kinh hỗn loạn hay không.

Mà Vệ Đông Li lại kẹp lấy mật rắn của Khổng Tử Viết mỉm cười, vung tay

quăng mật rắn vào trong vò rượu sớm đã chuẩn bị sẵn, sau đó vứt cái xác

rắn đã mất đi sức sống cho cậu bé, xoay người nghênh ngang mà đi.

Cậu bé ôm cái xác rắn của Khổng Tử Viết, thân thể không thể ức chế run run , ngón tay lại chặt chẽ nắm lấy bên trong thân rắn đầy vết thương ỉu xìu, nước mắt đảo quanh hốc mắt!

Cậu bé đã hận chính mình yếu đuối vô năng, không thể bảo vệ tốt Khổng Tử

Viết, vừa hận Vệ Đông Li quá ác độc, lại xem sống chết của kẻ khác thành lạc thú mà tùy ý trêu cợt!

Đã từng, cậu từng nghĩ muốn tránh ở dưới vây cánh của Vệ Đông Li, chạy

trốn truy sát của địch nhân. Nay xem ra, Vệ nhất định sẽ không chút do

dự lấy cậu khai đao! Dùng cái chết của cậu, cho chính mình thêm một chút lạc thú tàn nhẫn!

Nếu cậu không trở nên mạnh mẽ, cậu sẽ là miếng thịt trên thớt, tùy người chặt chém!

Mắt thấy đám người Vệ Đông Li đã rời đi, cậu bé ôm cái xác rắn lạnh như

băng, đi về hướng trái ngược. Nhưng mà, khi cậu đã đi ước chừng ba bước, lại đột nhiên dừng bước chân. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve xác rắn lạnh như

băng, nhìn lên bầu trời dần dần treo lên những ngôi sao nhỏ, cuối cùng

nhanh chuyển bước chân, yên lặng theo sau đám thị vệ áo đen, hộ tống Vệ

Đông Li về tới Vệ Vương phủ