Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 2: Cái chết của ngươi đa tình như thế

Tùy Chỉnh

Dưới bầu trời mờ mịt, một cây cầu dài do xích sắt cùng ván gỗ dày nặng tạo

thành, ngang qua trên hai bờ sông. Cây cầu dài này, đó là con đường nhất định đi thông âm phủ — cầu Nại Hà!

Bên này cầu Nại Hà, tiếng gió rả rích, quỷ ảnh vồ chộp, linh hồn du đãng

bay tới từ bốn phương tám hướng; bên kia cầu Nại Hà, đình đài lầu các,

cỏ xanh rậm rạp, hoa Bỉ Ngạn đỏ tươi như máu theo gió lay động mỹ lệ câu hồn đoạt phách. Phía sau hoa Bỉ Ngạn cách đó không xa, hai chữ to cứng

cáp hữu lực “Minh Thành” điêu khắc ở mặt trên cửa đá, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.

Dưới cầu Nại Hà, nước sông xanh biếc u ám dường như là tấm gương phẳng yên

lặng bất động, nhìn như trong suốt, nhưng lại không cách nào phản ánh ra ảnh ngược của sự vật.

Dưới sự dẫn dắt của Ngưu Đầu Mã Diện, Khổng Tử Viết theo hơn ba trăm quỷ hồn cùng lên cầu Nại Hà.

Trên đường đi này, tất cả quỷ hồn đều bởi vì rời khỏi nhân gian quen thuộc

mà thương tâm đến cực điểm, lại bởi vì sợ hãi Ngưu Đầu Mã Diện, chỉ có

thể đè thấp tiếng khóc thút thít. Tiếng khóc lóc nức nở của chúng quỷ

nghe vào lỗ tai vô cùng khủng bố, trong bi bi thương thương khiến người ta không rét mà run.

Trái ngược với chúng quỷ, sự trầm mặc của Khổng Tử Viết lộ ra vô cùng không giống chúng quỷ, tương đối bình tĩnh rất nhiều.

Ngưu Đầu cùng Mã Diện liếc nhau một cái, không khỏi nhỏ giọng nói chuyện với nhau nói:“Ngươi nhìn thấy không, cô nương kia thật là can đảm, khí

phách, thế mà không khóc không ầm ĩ.”

Mã Diện gật gật đầu, khen ngợi nói:“Thật là bình tĩnh mà.”

Ngưu Đầu mắt sáng lên, rất hưng phấn mà hỏi:“Ngươi nói, nhiều năm như vậy

rồi, công việc này của hai ta trước sau không ai thay ca. Muốn tìm người đã trầm ổn, lại có thể dồn nén trật tự thật không dễ dàng. Ngươi xem……” Ánh mắt quét qua trên người Khổng Tử Viết, ý này không cần nói cũng

biết.

Mã Diện vỗ bàn tay to, cười nói:“Ngưu ca, ý kiến hay! Những quỷ hồn khác

đều sợ hãi mặt hai huynh đệ chúng ta, cho nên mới không dám lỗ mãng. Nếu để nàng kia thay ca, nhất định còn có thể lên tác dụng uy hiếp. Không

chừng còn có hiệu quả hơn hai ta!”

Ngưu Đầu gật đầu nói:“Mã huynh à, huynh đệ hai người chúng ta lần này xem

như có cùng suy nghĩ. Chúng ta tạm thời không nói những quỷ hồn khác, nói huynh đệ bản thân ta, chợt vừa thấy nữ tử kia, cũng bị sợ tới mức

tim đập loạn nhịp, hắc hắc…… Còn tưởng rằng mình sống lại cơ.”

Ngưu Đầu Mã Diện nhìn nhau cười, dứt khoát quyết định giữ Khổng Tử Viết ở lại địa phủ, làm thay ca cho mình.

Trên thực tế, Khổng Tử Viết sở dĩ bình tĩnh như thế, tuyệt đối là công lao

của tia sét kia. Dọc đường đi, cô căn bản không nghĩ chuyện gì! Từ

khoảnh khắc kia bổ xuống, mãi cho đến bây giờ, cái đầu bị sét đánh trúng của cô trước sau đều bị vây trong trạng thái chết lặng.

Khi đi qua cầu Nại Hà, Ngưu Đầu chỉ vào cửa chính của “Minh thành” ra tiếng cảnh cáo nói:“Các vị cô hồn dã quỷ, đừng có ồn ào khóc lóc nữa, sau khi vào ‘Minh thành’, các ngươi chính là quỷ có hộ khẩu! Nếu có ai tùy tiện ồn ào, ảnh hưởng tâm tình của Diêm Vương gia, các ngươi sẽ phải chịu

hình phạt nghiêm khắc nhất! Nhớ lấy, nhớ lấy!”

Chúng quỷ lập tức ngậm miệng, theo Ngưu Đầu Mã Diện dọc theo cửa lớn “Minh thành” tiến vào “Nội Điện”.

Giày chân trái của Khổng Tử Viết đã không cón gót giầy, cho nên đi khá chậm, tập tễnh rơi xuống cuối cùng.

Khi cô đi đến bên cạnh hoa Bỉ Ngạn, thần kinh cứ bị vây trong trạng thái

chết lặng dường như bị một tiếng ca hấp dẫn, cẩn thận nghiêng tai lắng

nghe lại giống như từng đợt tiếng khóc mất hồn cực điểm. Thanh âm kia

như khóc như tố, khuấy động đáy lòng mềm mại của cô.

Khổng Tử Viết dừng lại bước chân, nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy quỷ

hồn nào khóc lóc ở bên cạnh. Mà khi cô muốn tiếp tục đi lên, chỗ mắt cá

chân lại bị cái gì đó quấn quanh, lôi kéo không cho cô đi.

Cô cúi đầu nhìn, chỉ thấy một đóa hoa bỉ ngạn giống như dây leo quấn quanh mắt cá chân của mình.

Bông hoa đó đỏ thắm như máu, giống như chỉ cần lấy tay sờ khe khẽ, sẽ có

máu tươi từ trong cánh hoa chảy ra; đóa hoa kia nở rất to, to hơn gấp ba lần so với những đóa bỉ ngạn bình thường! Bông hoa đó theo gió nhẹ

nhàng đong đưa những cánh hoa đỏ thắm, như tình nhân ở bên tai kể những

lời âu yếm triền miên, một cảm giác không cách nào hình dung bắt đầu lan tràn trong lòng Khổng Tử Viết. Cô ma xui quỷ khiến khom lưng xuống,

vươn ngón tay bẩn như thế ra, ngắt lấy đóa hoa Bỉ Ngạn kia, để sát bên

môi nhẹ nhàng hôn, sau đó giấu vào trong lòng mình, xoay người đi về

hướng cửa vào “Minh thành”, cùng những quỷ hồn khác tiến vào “Nội

Điện”.

Trong “Nội Điện”, quỷ nha dịch phân cả tất cả quỷ hồn làm ba đội. người sống

thọ và chết tại nhà, trực tiếp đưa đi đầu thai; Kẻ không chuyện ác nào

không làm, đá đến mười tám tầng địa ngục; người chết oan, đưa đi “Uổng

Tử thành”, chờ Diêm Vương phán quyết.

Đừng nhìn một số quỷ hồn tướng chết thê thảm, thì cho rằng hắn chết oan uổng mạng. Kì thực không hẳn. Đã là sống chết ở trên “Âm Dương Lục” có thể

tra được, đều thuộc loại tử vong bình thường. Cho dù ngươi bị chết kỳ

quặc cỡ nào, cũng coi như sống thọ và chết tại nhà!

(Âm Dương Lục: sổ ghi chép sinh tử)

Cho nên, khi trên “Âm Dương Lục” không tra ra tên của Khổng Tử Viết, cô

liền được Ngưu Đầu Mã Diện mang đến “Uổng Tử Thành”, chờ Diêm Vương gia

phán quyết.

Tạo hình của “Uổng Tử Thành” có vẻ độc đáo, nhìn xa lại giống một con rùa úp sấp.

Khổng Tử Viết nhếch miệng cười, cảm thấy thưởng thức của Diêm Vương gia vô cùng đặc biệt.

Đi vào “Uổng Tử Thành”, đến cửa “Trạch Âm Điện”, cách một phiến cửa gỗ cổ

xưa, nghe thấy trong “Trạch Âm Điện” truyền ra tiếng quỷ khóc thần kêu,

thật khiến người ta dựng tóc gáy!

Tiếng kêu oan của quỷ hồn, tiếng cầu xin tha thứ run rẩy, còn có tiếng gầm

lên đập bàn, cùng với tiếng đôm đốp của roi da quất trên da thịt, chẳng

những không thể dọa Khổng Tử Viết, ngược lại khiến cô cảm thấy mới mẻ vô cùng.

Ngưu Đầu Mã Diện đối mặt nhìn một cái, càng phát giác Khổng Tử Viết là làm quỷ còn sai dự liệu!

Đợi thời gian khoảng chừng một chén trà nhỏ, cửa lớn của “Trạch Âm Điện”

được mở ra , một vị quỷ thị vệ mặt đen áp giải hai quỷ hồn bị xích cùng

nhau đi ra.

Trong hai quỷ hồn, có một là vị mỹ nữ kiều mị, giờ phút này đang khóc thương

tâm muốn chết. Một quỷ hồn kia, là vị nam tử diện mạo cực xấu xí, giờ

phút này đang vừa đi vừa cười, xem ra tuyệt đối là “quỷ gặp chuyện vui

tinh thần sảng khoái”!

Mã Diện quay đầu, chỉ vào hai quỷ hồn cùng bị xích, nói với Khổng Tử Viết: “Thấy chưa? Đây chính là kết cục không nghe lời! Đợi lát nữa đi vào,

nhớ rõ phải nghe lời Diêm Vương gia, ngài nói thế nào thì làm thế ấy, dù sao cũng đừng đề cập đến những yêu cầu không hợp lý, càng đừng nói câu

ngốc nghếch muốn xuyên qua thời không gì gì đó , nếu không, kết cục của

người sẽ giống vị mỹ nhân kiều mỵ kia, chẳng những phải ở lại địa phủ

mấy trăm năm, còn phải chung sống cùng gã nam tử xấu xí kia.” Nói đến

đây, Mã Diện bỗng nhiên ý thức được, lời này của hắn căn bản là không hề ý nghĩa, muốn tìm ra một quỷ hồn xấu xí hơn Khổng Tử Viết trong địa

phủ, sợ là còn khó hơn lên trời!

Khổng Tử Viết vừa gật đầu tỏ vẻ hiểu được, vừa tính toán trong lòng, cô phải

tiếp tục duy trì bình tĩnh, không khóc không nháo, tranh thủ lưu lại cho Diêm Vương gia một ấn tượng tốt, lừa gạt lấy một đãi ngộ tốt. Nếu cô

chơi ngang tàng quấy rối, không chừng Diêm Vương gia kia khó chịu một

cái, cũng cho cô một hình phạt lớn nhất. Kỳ thật, cô ngược lại cũng

không sợ chung sống cùng nam nhân xấu xí nào đó, chỉ sợ trong địa phủ

này không tìm ra con quỷ nào xấu hơn cô, đến lúc đó, Diêm Vương gia kia

còn không phải nhét cho cô một con….. chuột thiếu cánh tay thiếu chân mù mắt á?

Ngưu Đầu tiến lên một bước, đối mặt với quỷ thị vệ mặt đen khách khí nói:“Hắc ca, đây là quỷ chết oan vừa dẫn tới.”

Quỷ thị vệ mặt đen khẽ quét mắt một cái, lập tức tập trung ánh mắt long lanh có thần ở trên người Khổng Tử Viết.

Chỉ thấy Khổng Tử Viết một đầu tóc đen đã bị sấm sét chẻ thành trọc nửa

đầu, giữa đầu đen cháy xém, thật giống đỉnh một bãi phân đã cứng lại.

Kia vốn dĩ còn coi như cái ót đàng hoàng, bị bổ ra một vết thương, xung

quanh miệng vết thương sớm đã máu thịt lẫn lộn, cả khuôn mặt cũng giống

như một quả hồ lô máu kinh dị đến cực điểm.

Có lẽ do bị sét đánh khiến hai con mắt tam giác của Khổng Tử Viết xuất

hiện vấn đề về góc độ. Khi một con mắt nhìn ngươi chằm chằm, một con mắt khác lại xoay loạn xung quanh.

Kính mắt ở trên mũi chỉ còn lại có một bộ gọng kính, cộng thêm một cái thấu

kính vỡ vụn hình dạng dị thường, thật là muốn bao nhiêu nghèo kiết hủ

lậu thì có nghèo kiết hủ lậu bấy nhiêu.

Cái miệng thỏ ba múi đặc sắc nhất kia là mặt hàng duy nhất giữ gìn có vẻ

hoàn chỉnh. Tuy rằng cái miệng này cũng từng bị sét lắp lại tám ngày

trước, nhưng ít ra sau lần thứ hai bị sét đánh, coi như bảo lưu được

nguyên trạng, coi như nó là bản mô phỏng hóa đi.

Về phần hàm răng sao, trừ răng cửa thiếu đi hai cái, những cái khác vẫn cố thủ ở cương vị của mình, tinh thần chuyên nghiệp này cực kỳ đáng quý.

Trên quần áo Khổng Tử Viết vẫn còn sót lại vết máu heo lớn, ở giữa nhiều nếp nhăn bốc lên mùi vị ghê tởm.

Hai chiếc giày cao gót coi như xinh đẹp đã không thể sánh đôi, trong đó một cái bị đá vỡ mũi giày, một cái kia đã đi mất gót giầy, thật đúng là làm khó cho Khổng Tử Viết có thể một đường đi tập tễnh đến nơi này, quả

thực là bằng chứng cho hai chữ — cường hãn!

Quỷ thị vệ mặt đen càng nhìn Khổng Tử Viết càng hưng phấn, lập tức quay

người chạy vào “Trạch Âm Điện”, sau đó đuổi vội một cô gái áo tím đi

ra.

Cô gái áo tím kia có đôi tay ngọc trắng nõn tinh tế, trên cổ tay có một

cái xiềng. Quần áo màu tím của cô ta đã bị roi da quất bung ra, mơ hồ

hiện ra vết máu. Cô ta hơi buông mí mắt, làm người ta không thể thăm dò

biểu cảm của cô ta giờ phút này.

Quỷ thị vệ mặt đen cởi cái xiềng trên tay trái cô gái áo tím, không chút do dự khóa vào cổ tay Khổng Tử Viết, khóa hai quỷ hồn khóa lại cùng nhau!

Khổng Tử Viết chậm rãi ngẩng đầu, híp con mắt mơ hồ nhìn về phía cô gái áo tím bị khóa lại cùng mình kia.

Chỉ một cái liếc mắt này, ơ…… không thấy quá rõ ràng. Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy mắt giống như bị viên kim cương cara cỡ lớn chói một lúc, trống

rỗng trong khoảnh khắc. Chờ sau khi cô trừng mắt nhìn, mới mơ hồ nhìn

thấy, cô gái áo tím bị khóa cùng cô giờ phút này, tuyệt đối có dung nhan mỹ lệ văn chương khó có thể hình dung. Cho dù nhìn không được rõ ràng

lắm, lại khiến trái tim cô không hiểu rung rung một lát, lại sinh ra một thứ cảm giác không nói rõ được. Dường như……dường như rất lâu rồi, hai

người đã từng quen biết nhau .

Khổng Tử Viết chưa bao giờ thích tự dưng bắt chuyện với người khác, cô thử mở miệng hỏi:“Cô làm sao lại bị khóa cùng tôi?”

Cô gái áo tím không chút biểu cảm quét mắt một cái, lạnh lùng mở miệng nói:“Ta đắc tội với Diêm Vương.”

Khổng Tử Viết cúi thấp đầu, âm thầm suy nghĩ , Diêm Vương trừng phạt thật

đúng là đủ tàn nhẫn . Vô cùng may mắn là, cô gái áo tím trước mắt có thể bồi dưỡng tình cảm sâu đậm của cô ta; không may cô…… cô……cô không phải

les!

Nữ tử áo tím cau mày, quay đầu đi, thầm nghĩ: Diêm Vương gia đúng là kẻ

tiểu nhân, lại trừng phạt mình như thế! Cô thà rằng bị khóa sống cùng

một con chuột mù mắt thiếu tay thiếu chân, cũng không muốn chung sống

cùng với một người như thế này!

Ngưu Đầu thấy Khổng Tử Viết còn chưa gặp Diêm Vương gia đã bị khóa rồi,

không khỏi uất ức thay cô, liền nói với quỷ thị vệ mặt đen:“Hắc ca, ngài xem vị cô nương này, có phải nên đưa đi cho Diêm Vương gia định đoạt

trước hay không?”

Quỷ thị vệ mặt đen xua tay, nói:“Diêm Vương gia lên tiếng , chỉ cần tìm thứ gì đó ghê tởm trong địa phủ khóa cùng cùng cô gái áo tím kia, cho dù là quỷ hay là súc sinh, nhất định phải làm ghê tởm nữ tử áo tím kia một

ngàn năm!”

Mã Diện vội sát lại gần, tò mò hỏi:“Cô gái áo tím làm sao lại đắc tội với

Diêm Vương gia của chúng ta? Vì sao bị phán quyết tàn nhẫn như vậy chứ?”

Quỷ thị vệ mặt đen vô cùng thần bí cúi đầu, dường như muốn bát quái ra một

số bí mật sâu cay, lại kề ở bên tai Ngưu Đầu Mã Diện, nói vang, “Không

biết!”

Mã Diện kéo dài cái mặt ngựa trừng mắt nhìn quỷ thị vệ mặt đen, Ngưu Đầu thở hổn hển phun về quỷ thị vệ mặt đen.

Quỷ thị vệ mặt đen thấy Ngưu Đầu Mã Diện đồng thời tức giận, vội lấy lòng

cười, nói: “Ta thực sự không biết. Cô gái áo tím này hôm nay vừa lộ

diện, Diêm Vương gia liền trở mặt, trực tiếp phân phó ta tìm thứ ghê tởm nhất khóa cùng cô ta, cho cô ta khốn khổ một ngàn năm.”

Ngưu Đầu cùng Mã Diện liếc nhau một cái, không hỏi thăm nhiều nữa, bằng

không chọc Diêm Vương gia không thoải mái, ngày lành của bọn họ cũng

chấm hết. Nhưng, Ngưu Đầu Mã Diện vẫn còn nhớ đến chuyện để Khổng Tử

Viết thay ca, không chịu dễ dàng từ bỏ. Vì thế, Mã Diện nói với quỷ thị

vệ mặt đen:“Nếu Diêm Vương gia giao chuyện này cho Hắc ca, không hiểu

ngài có thể đổi một người khác đi khóa được không?”

Quỷ thị vệ mặt đen hỏi lại:“Vì sao?”

Mã Diện đáp:“Ngươi cũng biết, ta cùng Ngưu Đầu đã lâu rồi không nghỉ ngơi , muốn tìm một con quỷ có vẻ trầm ổn lại có lực uy hiếp làm dự khuyết.

Đây, chúng ta xem cô nương kia không tồi, muốn cầu tình với Diêm Vương

gia, lưu lại cô nương kia, thỉnh thoảng thay ca.”

Quỷ thị vệ mặt đen có chút bóp cổ tay nói:“Lời này của nhị vị nếu nói sớm còn được, giờ phút này sợ là đã không còn kịp rồi.”

Ngưu Đầu sửng sốt, vội hỏi nói:“Chỉ giáo cho?”

Quỷ thị vệ mặt đen nhìn nhìn chung quanh, nhỏ giọng đáp:“Diêm Vương gia giờ này đột nhiên phát bệnh, xem ra giống như đau tim. Quái lạ là Diêm

Vương gia vô cùng kích động, lại chạy về hướng ‘Minh Thành’, trong miệng còn nhắc mãi cái gì mà ‘Tử Viết Tử Viết’ , cũng không biết ngài rốt

cuộc muốn nói cái gì nữa.”

“Còn chưa đợi Diêm Vương gia chạy ra ‘Trạch Âm Điện’, vị cô gái áo tím kia

đã bị đưa tới . Diêm Vương gia vừa nhìn thấy cô gái áo tím kia, lập tức

trở nên giận không thể át. Chẳng những tự mình động thủ đánh cô ta hơn

mười roi, còn hạ lệnh đem khóa ở địa phủ một ngàn năm.”

“Sau đó, Diêm Vương gia vừa vô cùng lo lắng phân phó Âm Dương Phán Quan tạm

thay ngài quản lý địa phủ, vừa kêu ‘Muộn rồi, muộn rồi ’ chạy tới ‘Châu Thai Trì’. Xem ra, dường như là chuẩn bị đầu thai đi nhân gian.”

Mã Diện vừa nghe, lập tức sốt ruột. Chuyện liên quan đến phúc lợi, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ? Vì thế, hắn móc ra một cái di động màn hình cảm

ứng kiểu mới nhất, chống lấy lá gan gọi điện cho Diêm Vương gia.

Sau khi điện thoại được kết nối, phát ra giọng nói trầm trầm của phụ nữ,

“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi đã đóng máy, xin vui lòng gọi lại

sau……”

Ngưu Đầu thở hổn hển, nói:“Không xong, Diêm Vương gia thực sự đi đầu thai rồi!”

Quỷ thị vệ mặt đen lấy đi di động trong tay Mã Đầu, thích không buông tay

đùa nghịch nói: “Đợi lúc các ngươi lại đi dạo phố, cũng mang về cho ta

một bộ di động như thế này đi. Hì, cái thứ thật là cool ha!”

Sau khi lựa chọn chức năng chụp ảnh, quỷ thị vệ mặt đen chụp hình Ngưu Đầu

Mã Diện, sau đó chậc chậc nói:“Tấm ảnh này, nét thật ! Màu cũng đẹp!

Đây…… Ơ…… Các ngươi không cảm thấy trong bức ảnh này thiếu cái gì à?”

Ngưu Đầu Mã Diện nghi hoặc cúi đầu nhìn kỹ, sau đó ba con quỷ cùng quay đầu

chuyển hướng tới vị trí ban đầu chỗ Khổng Tử Viết đứng, lại…… không phát hiện một con quỷ nào!

Ba con quỷ thầm kêu một tiếng “Chết cha!”, vội tản ra đuổi theo ra bên

ngoài. Đừng nhìn bọn họ bình thường riêng tư ở dưới có thể nói chuyện

phiếm hai câu, nhìn có vẻ cũng nhàn rỗi, nhưng nếu không làm tốt chuyện

gì, để Diêm Vương gia biết, điều chờ đợi bọn họ sẽ chính là hình phạt cổ quái không tưởng được. Đầu năm nay muốn làm quỷ à, cũng khó lắm.

Khi quỷ thị vệ mặt đen đang thao thao bất tuyệt, cô gái áo tím đột nhiên

cầm dây xích dài trong tay vòng lên trên cổ Khổng Tử Viết, buộc cô cùng

mình chạy trốn.

Hai con quỷ một mạch chạy như điên, cho đến khi thấy rất nhiều quỷ đang

ngay ngắn có trật tự đi về một hướng, cô gái áo tím mới chậm bước chân

lại, lại buộc chặt dây xích trong tay, đe dọa nói:“Ngươi thành thật chút cho ta, bằng không ta ghìm chết ngươi!”

Khổng Tử Viết mở miệng muốn nói cái gì đó, lại không thể phát ra một tiếng động.

Cô gái áo tím khẽ nhíu mày, buông lỏng dây xích một ít, cho Khổng Tử Viết có thể nói.

Sau khi Khổng Tử Viết ho nhẹ một trận, khàn khàn cổ họng, chậm rì rì nói:

“Kỳ thật tôi rất tò mò, sau khi cô ghìm chết tôi, tôi còn có thể biến

thành hình thức tồn tại nào nữa.”

Cô gái áo tím nheo mắt lại, xem chừng dường như muốn ghìm chết Khổng Tử

Viết. Nhưng cô ta cuối cùng chỉ cười cười, dùng giọng dịu dàng dụ dỗ

nói: “Ngươi ngoan ngoãn theo ta đi đầu thai, như vậy đối với ai cũng

tốt. Nếu không bị nhốt ở đây một ngàn năm,sống không có mĩ nam, sống

không có mỹ thực, không có cuộc sống truyền hình TV, mỗi ngày chỉ có thể nhìn đủ loại cô hồn dã quỷ chết thảm mỗi ngày.”

Khổng Tử Viết cảm thấy nàng ta nói có lý, vì thế gật đầu đồng ý.

Cô gái áo tím không nghĩ tới Khổng Tử Viết dễ nói chuyện như vậy, không

khỏi có chút đắn đo không cho phép suy nghĩ của cô, vì thế nàng ta nghi

hoặc hỏi: “Ngươi không muốn chung sống cùng ta một ngàn năm ở địa phủ?”

Khổng Tử Viết lấy ánh mắt nhìn kẻ bệnh thần kinh liếc nữ tử áo tím một cái,

nhẹ nhàng đáp lại câu,“Tôi không muốn thay đổi tính hướng.”

Cô gái áo tím khóe miệng co giật, hung hăng lôi Khổng Tử Viết một chút,

dùng ống tay áo ngăn dây xích ở cổ tay hai người, ra hiệu bảo cô cùng

chạy lên trước đám quỷ đi đầu thai.

Nơi quỷ đầu thai tên là “Châu Thai Trì”, toàn thể nhìn giống như là một tòa thiên trì cực lớn. Đáy hồ nước dừng như mặt gương, trên hồ quanh năm

quanh quẩn sương mù xanh tím dày đặc quỷ khí u mịch, giống như nhìn

không thấu nhân sinh huyền bí, không thể thăm dò chân tướng luân hồi.

Xung quanh “Châu Thai Trì” thiết lập các Luân Hồi Đạo. Có Súc Sinh Đạo, có

Nhân Đạo, cũng có Yêu Ma Đạo. Trừ những thứ đó ra, còn phân thành các

niên đại, hiển nhiên là nhằm vào thời không khác nhau.

Khổng Tử Viết cùng cô gái áo tím một trước một sau đi tới, trong lòng suy

nghĩ nếu đợi lát nữa mình dùng mánh lới không uống canh Mạnh Bà, có thể

lưu lại ký ức kiếp này không? Nếu có thể thành công, cô có thể đi tìm

cha Khổng, tiếp tục làm con gái của ông. Nghĩ lại cả đời này, người cô

nhớ đến nhất chính là cha Khổng còn những người khác đều là mây khói

lướt qua.

Cô cũng không phải một người rất nhiệt tình, cũng không có thứ tình cảm

nồng nhiệt, nếu để cô tự bình luận bản thân, vẫn tuyệt đối chính là bốn

chữ –“tương đối bình tĩnh”. Hai chữ “bình tĩnh” này có vẻ dễ giải

thích, nhưng sau khi thêm vào hai chữ “tương đối”, ý nghĩa này thật

đáng giá nghiên cứu kỹ.

Khi Khổng Tử Viết đang tính toán trong lòng, bên tai lại nghe thấy hai con quỷ nói chuyện với nhau.

Một con quỷ mặc quần áo xám nhỏ giọng hỏi một con quỷ mặc áo đen khác: “Ca, đợi lát nữa chúng ta không uống canh Mạnh Bà được không? Kiếp sau chúng ta vẫn làm huynh đệ.”

Không đợi con quỷ áo đen trả lời, một vị quỷ nha dịch đột nhiên xuất hiện, âm trầm cười nói: “Ít tính toán đi! Đừng tưởng rằng địa phủ bây giờ vẫn là phương pháp quản lý cũ, có thể dễ dàng cho các ngươi chui qua kẽ hở,

mang theo ký ức đi đầu thai! Các ngươi một đám tự cho là xuyên qua thời

không, trên thực tế lại nhiễu loạn trật tự bình thường của Nhân Đạo.

“Nói thật cho các ngươi biết, từ lúc Mạnh Bà sơ xuất để cho vài người chạy

mất, liền bị Diêm Vương gia biếm đến hậu viện chà bồn cầu rồi. Sau khi

Mạnh Bà liên tục chà bồn cầu một trăm năm, mới được Diêm Vương gia tha

cho, cho Mạnh Bà lập công chuộc tội, chế ra hàng loạt canh Mạnh Bà,

tưới đầy cả tòa ‘Châu Thai Trì’.”

“Trước mắt, nước trong ‘Châu Thai Trì’ này toàn bộ đều là canh Mạnh Bà! Ai

muốn đi cửa sau à, khà khà, con mẹ nó cũng chịu! Ngươi muốn tự nhận là

Michael Phelps, cứ việc một mạch xuyên qua ‘Châu Thai Trì’, bơi tới

trong bụng mẹ đi!”

(Michael Phelps: vận động viên bơi lội đoạt HCV Olympic)

Lời này vừa nói ra, sự ngưỡng mộ của Khổng Tử Viết với Diêm Vương gia đột

nhiên bay lên một tầng cao mới, coi như…… miễn cưỡng không quá ghét ông ta nữa . Nếu không phải bởi vì Khổng Tử Viết vừa xuất hiện, đã kiếm

được một cái vận mệnh bị nhốt ngàn năm, cô vẫn còn có thể sinh ra vài

phần ngưỡng mộ đối với vị Diêm Vương gia kia. Chỉ tiếc, Diêm Vương gia

trong bất tri bất giác đã chỉ trích Khổng Tử Viết đắc tội rồi.

Trước mắt, Khổng Tử Viết tuy đã chặt đứt ý muốn giữ lại ký ức, nhưng ngẫm

nghĩ, lại cảm thấy có thể được đối xử bình đẳng cũng rất tốt. Cho dù là

nhân gian hay địa phủ, đối xử bình đẳng với bình dân và tiểu quỷ mà nói, cũng là một chuyện dễ chịu.

Ngay lúc hai người sắp đến gần “Châu Thai Trì”, trong đàn quỷ đột nhiên xảy ra bạo động.

Quỷ nha dịch phát hiện có một đôi nam nữ bị khóa với nhau ý đồ nhảy vào

“Châu Thai Trì”, lập tức Thiết Hổ Câu túm lại, bắt hai người trở về,

nặng nề mà ném trên mặt đất.

Nam tử tuấn mỹ tức giận đến chửi ầm lên nói: “Các ngươi lũ Vương Bát Đản

này không được chết tử tế! Vì sao không cho ta đầu thai?! Lão tử thật sự là chịu đủ nữ nhân xấu xí này rồi!”

Quỷ nha dịch vận khí đan điền, quát lại: “Đồ ngu! Nếu không phải ta kịp

thời túm ngươi lại, ngươi kiếp sau phải gắn bó với nàng ta như cũ! Đến

lúc đó, các ngươi không phải trẻ sinh đôi, thì là quái vật bất nam bất

nữ!”

“Biết cái gì là quái vật bất nam bất nữ không? Chính là một người, chẳng

những có khuôn mặt xấu xí của nữ nhân, còn đồng thời có thân thể đặc

trưng của nam nhân! Tâm lý lại thay đổi chợt nam chợt nữ đi đi về về!

Nói một từ chuyên môn đi, nhân cách phân liệt, ngươi hiểu hay không?

Hiểu hay không?!”

Nam tử tuấn mỹ vừa nghe lời này lập tức ủ rũ, sau khi thừ người ra, vậy mà

lại ôm đầu khóc lóc. Hắn vô cùng hối hận lúc trước làm sao lại đắc tội

với Diêm Vương gia, nếu không phải hắn cãi nhau quá dữ, Diêm Vương gia

cũng không đùa giỡn hắn đến mức này!

Bà già xấu xí ở một bên an ủi nói:“Ngươi đừng khóc , ta đây sẽ đối xử tốt

với ngươi, sinh cho ngươi vài đứa con cũng không có vấn đề gì.”

Nam tử tuấn mỹ nhìn nữ tử xấu xí một cái, run run hỏi:“Lão thái bà, ngài hôm nay thọ bao nhiêu rồi ?”

Nữ tử xấu xí liếc mắt đưa tình kèm theo gỉ mắt, hở hàm răng vàng khè trêu

đùa: “Ta đây năm nay mới 67, thân thể cường tráng. Đại huynh đệ à, ngươi cứ gọi ta là tỷ đi.”

“Ư……” Nam tử tuấn mỹ buồn nôn.

Bên này, Khổng Tử Viết mắt thấy tình hình nghiêm trọng, thu suy nghĩ thăm

dò về, cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc — xúc động là ma quỷ, có lẽ cô

nên tiếp tục duy trì phong cách bình tĩnh, thành thành thật thật ở trong địa phủ một ngàn năm. Hoặc là, sau khi chờ Diêm Vương gia trở về, cô

chống án thử xem, không chừng có thể được phóng thích trước thời hạn.

Bên kia, quỷ nha dịch nổi giận gầm lên một tiếng, đầu tiên là làm cho nam

tử tuấn mỹ cùng nữ tử xấu xí kia cùng câm miệng, sau đó lấy ra bộ đàm

hô: “007, 007, mau đến ‘Châu Thai Trì’ nhận tội phạm chạy trốn.”

Khổng Tử Viết sửng sốt, thầm nghĩ: không ngờ, địa phủ cũng cầu tiến cùng thời đại như thế, thế mà còn lắp thêm bộ đàm. Lại tinh tế đánh giá vị quỷ

nha dịch kia, phát hiện hắn tuy rằng trên người ăn mặc đều là quần áo

nha dịch cổ đại, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra, chỗ ngực quần áo

còn thêu nhãn hiệu Nike. Ngay cả trên gót đôi giày quan kia cũng in nhãn hiệu Adidas!

Khổng Tử Viết bị thắt chặt, hồi lâu cũng chưa trở lại bình thường.

Cô gái áo tím đi mau hai bước đuổi tới trước mặt Khổng Tử Viết, thái độ

vẫn kiên quyết khác thường mà chuẩn bị nhảy vào “Châu Thai Trì”.

Khổng Tử Viết suy nghĩ trong lòng : Nếu nàng ta cũng có dũng khí dây dưa một

đời với mình, mình còn sợ nàng ta hay sao? Đầu tiên, mọi người đều là nữ nhân, không tồn tại vấn đề nghiêm khắc thân thể và mặt tách rời; tiếp

theo, hai người cũng không là less, hẳn là sẽ không xuất hiện phân chia

cực đoan ban ngày thích nam nhân, buổi tối thích nữ nhân. Còn nữa, sau

khi nhảy xuống “Châu Thai Trì”, sẽ quên tất cả quá khứ, hoàn toàn không

nhớ rõ mình là ai. Con người một khi đã không còn ký ức quý giá, sống

thế nào cũng không quan trọng nữa. Dù sao, kiếp sau, lại là một bắt đầu

mới.

Vừa nghĩ như thế, Khổng Tử Viết liền cảm thấy hai thành một cũng là có thể. Linh hồn cô nơi nơi theo sát phía sau cô gái áo tím, chờ xem cô ta cuối cùng xong việc như thế nào.

Không thể phủ nhận nói, Khổng Tử Viết này thật là có chút thú vui tệ hại thấp hèn. Hễ thấy kẻ địch chịu tra tấn, tâm tình của cô cũng sảng khoái .

Nếu sự tra tấn này là do cô khởi nguồn, trong mắt cô sẽ sinh ra một thứ

cảm xúc tự mãn không cách nào hình dung.

Ngay khi hai người sắp đến gần bên bờ “Châu Thai Trì”, Ngưu Đầu Mã Diện còn

có quỷ thị vệ mặt đen đã thở hồng hộc chạy đến, trong miệng còn hô to,

“Ngăn hai nữ nhân kia lại!”

Cô gái áo tím thấy hành tung bại lộ, việc kéo Khổng Tử Viết né tránh quỷ

nha dịch nhào tới trước mặt, cũng thuận tay cướp luôn đại đao của quỷ

nha dịch đeo ở bên hông, bức lui Ngưu Đầu Mã Diện đang đuổi theo, kéo

Khổng Tử Viết chạy đến một chỗ bên cạnh “Châu Thai Trì” biển hiệu có

dòng chữ “Hồng Cừ Duệ Tam Quốc”, và trong lúc thở hồng hộc hướng về phía Khổng Tử Viết quyến rũ cười một cái, tuyên bố nói: “Tặng ngươi món

quà.”

Chữ “gì” của Khổng Tử Viết còn chưa hỏi ra khỏi miệng, đã bị cô gái áo tím

nâng mặt, hôn một tiếng bập môi. Còn không đợi Khổng Tử Viết phản ứng

lại, cô gái kia nhíu mày, đột nhiên bất chấp vung đao trong tay lên,

không chút do dự chém về phía cổ tay Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết kêu thảm thiết một tiếng, chỗ cổ tay máu tươi như trút!

Cô mắt thấy cô gái áo tím khóe môi lộ ý cười, hai cánh tay mở rộng, thân

thể ngửa ra sau, giống như một cái diều vẽ bằng mực đậm bay vào trong

“Châu Thai Trì”.

Cùng lúc đó, Diêm Vương gia đứng ở chỗ cao nhìn chung quanh, cảm giác thấy

ngực đau đớn khác thường, vội đưa mắt đi nhìn, chỉ thấy mây mù vương vấn một nữ tử thướt tha cạnh “Châu Thai Trì”. Trong mông lung, chỉ thấy

nàng đang một tay ôm cánh tay đứt, vừa nhìn xa xa vào đáy “Châu Thai

Trì”.

Cảm giác quen thuộc khó hiểu kia làm cho tinh thần Diêm Vương gia lâm vào

rung động, trong mắt nháy mắt bốc cháy lên ngọn lửa nóng rực.

Dựa vào tuyệt thế võ công, Diêm Vương gia dùng mũi chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, thân thể giống như một con vũ yến uyển chuyển, xuyên qua mây

mù dày đặc, nghênh phong phá lãng bay tới chỗ Khổng Tử Viết.

Gần, gần, ngài rốt cục sắp nhìn thấy rõ mặt của Khổng Tử Viết rồi!

Đó là dung nhan ngài mong nhớ ngày đêm, đó là chấp niệm ngàn năm qua của

ngài! Để tìm được nàng, ngài đã đau khổ canh giữ ở địa phủ hơn một ngàn

năm, vì chính là tìm được nàng!

Ngài còn nhớ rõ, ngài từng nhỏ một giọt máu tim ở chỗ mi tâm của nàng, để

kiếp sau có thể tìm được nàng. Nhưng mà, địa phủ lạnh lẽo, biển người

mênh mông, cho dù ngài chưởng quản địa phủ nhiều năm, lại cho tới bây

giờ cũng chưa từng tìm thấy nàng. Nàng dường như bị ai cố ý giấu đi,

hoàn toàn biến mất ngoài Ngũ Hành, làm cho ngài không cách nào cảm nhận

được sự tồn tại của nàng!

Hôm nay, ngài liên tiếp hai lần đau lòng như thắt, nói vậy nhất định là

nàng gặp phải bất hạnh, thân thể đã chịu đựng đau đớn rất lớn, cho nên

ngài mới có thể tìm được nàng!

Kỳ thật, Diêm Vương gia đoán không sai.

Khổng Tử Viết quả thật là bị người khác làm “Tàng Hồn Chú”, niêm phong tất cả hơi thở của cô trong Thiên Linh. Nếu không phải cô lại bị sét đánh

trúng Thiên Linh, bổ “Tàng Hồn Chú” kia ra một khe hở như có như không, Diêm Vương gia vẫn sẽ không tìm thấy Khổng Tử Viết.

Cái gọi là cơ duyên xảo hợp, có lẽ chính là ý nghĩa này đây .

Nay, Diêm Vương gia đã tìm được Khổng Tử Viết, tất nhiên sẽ hết sức quý trọng, sẽ không lại ngàn năm nữa bỏ lỡ nhau nữa.

Cả đời này của ngài, rốt cuộc có bao nhiêu cái ngàn năm, ngài không biết.

Ngài chỉ biết là, ngài quen biết nàng sớm nhất, lại luôn không đuổi kịp

bước chân của nàng, vĩnh viễn phải rớt lại phía sau người khác nửa nhịp. Lần này, ngài muốn ôm chặt nàng, sẽ không cho nàng rời xa mình nữa! Lần này, ngài muốn lớn tiếng nói cho nàng, ngài yêu nàng!

Vô vàn suy nghĩ , kì thực chỉ trong nháy mắt.

Theo sương mù màu xanh tím dày đặc thưa dần, người làm ngài mong nhớ ngày đêm đau khổ tìm kiếm, sắp xuất hiện ở trước mắt!

Diêm Vương gia kích động khó có thể tự kiềm chế, thân thể cùng thần kinh đều hồi hộp đến nỗi bắt đầu run run. Ngài theo bản năng vươn đôi cánh tay

ra, muốn ôm Khổng Tử Viết vào trong lòng, chặt chẽ, không bao giờ buông ra nữa!

Nhưng mà, vận mệnh cũng là một thanh niên đang trong thời kỳ nổi loạn, luôn

thích phát triển sự tương phản của những dự tính tốt đẹp.

Khi Diêm Vương gia sắp bay tới trước mặt Khổng Tử Viết, chỉ thấy Khổng Tử

Viết một tay ôm cánh tay đứt máu tươi như trút, khuôn mặt to khủng bố dữ tợn vì đau đớn cùng phẫn hận đan vào nhau, mở ra cái miệng bồn máu do

ba múi tạo thành, hướng về phía nữ tử áo tím đã rơi vào “Châu Thai Trì” hét lớn: “Chết tiệt! Cô cũng không sợ mọc ra ba cánh tay! Tôi phi!”

Khổng Tử Viết gào ra những lời này, chẳng những bị cô gái áo tím nghe thấy được, còn gào vào mặt Diêm Vương gia đang bay tới!

Nước miếng của Khổng Tử Viết hàm lượng phong phú, trực tiếp phun đầy mặt Diêm Vương gia những chấm nhỏ nước miếng.

Cho dù Diêm Vương gia duyệt quỷ vô số, nhưng vẫn bị Khổng Tử Viết dọa tới

mức thần kinh thất thường, trong tình huống hoàn toàn không có sự chuẩn

bị tâm lý, đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, khí tách rời đan điền, khiến thân thể trầm xuống, cả người “a a” một tiếng rơi xuống đáy hồ “Châu

Thai Trì”.

Bởi vậy, ánh mắt đau đớn tột cùng của Diêm Vương gia liền trở thành điểm cuối cùng của lần gặp lại này.

Thật là thê lương không bao giờ nói hết.

Đợi chút, đợi chút, hình ảnh còn đang tiếp tục.

Cô gái áo tím cùng Diêm Vương gia lần lượt rơi vào “Châu Thai Trì”, đóa

hoa Bỉ Ngạn Khổng Tử Viết giấu trong ngực kia cũng rung rinh rơi ra

ngoài, sau khi vạch ra trong sương mù màu xanh tím một đường cong khiến

người ta kinh diễm, trực tiếp rơi vào trong “Châu Thai Trì”, lặng yên

biến mất ở đáy hồ.

Quỷ nha dịch nhìn thấy tất cả mọi thứ xảy ra đã hoàn toàn choáng váng, sau

khi cái đầu xoay hơn một trăm lần, vẫn bị vây trong trạng thái chết máy.

Sau khi Âm Dương Phán Quan tạm thời mang chức vị của Diêm Vương gia chớp

mắt hai mươi sáu cái, rốt cục đã đưa tay chỉ vào Khổng Tử Viết, quát

to:“Xấu nữ to gan, ngươi thế mà dám dọa Diêm Vương gia rơi vào ‘Châu

Thai Trì’! Vả lại tự mình hái Quỷ Vực Bỉ Ngạn hoa, ném vào trong ‘Châu

Thai Trì’, quả thực là muốn phá hoại Nhân Đạo!” Lập tức hô to một

tiếng,“Bay đâu, bắt ả xấu xí này lại cho bản quan! Đá đến mười tám tầng địa ngục, chiên xốp giòn cho bản quan!”

Hai quỷ nha dịch ùa lên, một trái một phải vặn cánh tay Khổng Tử Viết, kéo cô đi tới cửa vào mười tám tầng địa ngục.

Đúng lúc này, một con quỷ nha dịch lắc lư chạy đến bên cạnh Âm Dương Phán

Quan, cung kính nói:“Phán Quan đại nhân, thượng tiên yêu cầu video cùng

ngài, nói là có chuyện quan trọng thương lượng.”

Âm Dương Phán Quan run rẩy quan bào, bàn tay to vung lên, “Mau trình laptop lên đây.”

Quỷ nha dịch hai tay nâng, mang ra một cái laptop siêu mỏng kiểu mới nhất, đưa lên trước mặt Âm Dương Phán Quan.

Âm Dương Phán Quan đeo tai nghe, lập tức nhe ra tám cái răng đúng chuẩn, cung kính hỏi: “Thượng tiên, ngài có chỉ thị gì ạ?”

Thượng tiên trả lời: “Phán Quan, bản tiên có một đồ nhi ngoài ý muốn mà rơi

xuống địa phủ, bản tiên muốn mang nó đi, chẳng biết có tiện hay không?”

Âm Dương Phán Quan khó xử nói:“Chuyện này…… quả thật rất là khó xử……”

Thượng tiên lại nói:“Năm nay trong Thiên Cung sát hạch chiến tích, nói muốn

luận công ban thưởng, bản tiên chuẩn bị bỏ một phiếu cho Phán Quan!”

Âm Dương Phán Quan chắp tay nói:“Hạ quan đã gửi giấy thông hành địa phủ

qua email cho ngài, kính mời thượng tiên tới đón đồ nhi ngoài ý muốn mà

rơi xuống địa phủ của ngài trở về Thiên Đình.”

Theo bưu kiện gửi đi, không cần đến một lát, một vị thượng tiên râu bạc tiên phong đạo cốt chân đạp mây bay lướt tới.

Thượng tiên mặc y phục lụa trắng, mềm nhẹ mà mỏng, tầng tầng lớp lớp theo gió

tung nhẹ, càng thể hiện khí phách tiên gia. Thượng tiên đỉnh đầu tóc

bạc, dưới có râu bạc trắng, cho dù tuổi tác đã cao, vẫn không dấu được

lịch sự tao nhã phong lưu.

Một vị thượng tiên như thế xuất hiện ở địa phủ, tự nhiên khiến cho bọn ngưu quỷ xà thần tranh nhau nhìn, khen phong thái của tiên nhân.

Thượng tiên mắt chứa ý cười khẽ quét mắt một vòng, lấy tư thế lãnh đạo thị sát công việc khẽ gật đầu, chỉ còn thiếu vung cánh tay hô to: Các đồng chí địa phủ, các ngươi vất vả rồi!

Âm Dương Phán Quan vội vội vàng vàng đi đến trước mặt thượng tiên, chắp tay nói:“Thượng tiên vất vả.”

Thượng tiên thân thiết vỗ vỗ vai Âm Dương Phán Quan, “Làm tốt lắm, tương lai

phát triển vô hạn á.” Ngược lại từ trong tay phất ra một sợi dây trắng, trực tiếp kéo Khổng Tử Viết đầu óc không tỉnh táo từ trong tay hai vị

quỷ nha dịch về. Ngài vốn định nhẹ nhẹ nhàng nhàng bắt lấy Khổng Tử Viết về trong tay, nhưng ngón tay giật giật, lại không tìm được chỗ sạch sẽ có thể ra tay bắt người, vì thế vung dây thừng, lại vứt Khổng Tử Viết

trên mặt đất, ngã phịch một tiếng ra đất, hoàn toàn ném cô hôn mê luôn .

Thượng tiên nhìn Khổng Tử Viết than nhẹ một tiếng, “Ai…… Thật là thê thảm

mà.” Quay mặt về hướng Âm Dương Phán Quan, “Phán Quan, đó là đồ nhi

không chịu thua kém ai của bản tiên, bây giờ đã tìm được nó, bản tiên

đi đây.”

Âm Dương Phán Quan vội ngăn Thượng tiên lại, “Con quỷ đó đã phạm vào trọng tội, sợ là……”

Không đợi Âm Dương Phán Quan nói hết câu, thượng tiên đã xách một đầu dây

thừng, kéo Khổng Tử Viết nhanh chóng rời khỏi địa phủ. Tốc độ cực nhanh, không thể so sánh nổi với lúc đến.

Âm Dương Phán Quan chỉ nhìn thấy bóng dáng của Khổng Tử Viết vẽ ra một

đường parabol trong không trung, nháy mắt biến mất trên bầu trời mờ mịt.