Vào phòng, nhìn thấy Lý Trường Nhạc nằm trên sạp mỹ nhân, khuôn mặt có vẻ được trang điểm rất tỉ mỉ, mi dài mong manh, làn dan tuyết trắng, tóc chải chuốt cẩn thận không rối một sợi, mắt khẽ nhắm, khóe mắt còn vương nước, thoạt nhìn yếu đuối đáng thương.
Lý Vị Ương thiếu chút nữa là cười ra tiếng, bộ dáng này, đúng là làm người khác trìu mến, nàng là nữ nhân còn cảm thấy động tâm, huống chi là nam nhân? Quả nhiên, Ngũ Hoàng tử bên kia lộ ra vẻ mặt đau lòng không thôi: “Đại tiểu thư làm sao vậy?!”
“Đều tại nô tỳ, hôm qua Đại tiểu thư trở về nghe nói phu nhân mất, không chịu nổi đả kích, cả người ngây ra, nói bản thân bất hiếu, ngay cả mẫu thân mất đi cũng không thể ở bên cạnh, đáng nhẽ nô tỳ phải nhận ra, không để tiểu thư ở lại một mình...” Đàn Hương khóc như đứt từng khúc ruột.
Lý Vị Ương nhìn thoáng qua cổ Lý Trường Nhạc, trên cổ tuyết trắng kia đúng là có một vết lằn rất sâu, xem ra, dùng dây thắt cổ, nàng thản nhiên nhìn, không nói một lời.
Đàn Hương khóc sướt mướt: “Đại tiểu thư nói, tiểu thư từng sai lầm, trong nhà này lão gia cùng lão phu nhân đều không tin tiểu thư, Đại phu nhân đi rồi, tiểu thư còn sống cô đơn để làm gì...” Sau đó nhìn thoáng qua Lý Vị Ương, nói, “Ngay cả Tam tiểu thư cũng không chịu tha thứ cho tiểu thư...”
Thác Bạt Duệ nhìn thấy giai nhân mình ái mộ đáng thương như vậy, trong lòng đau đớn, nói: “Lý thừa tướng, Đại tiểu thư là danh môn khuê tú, hiền lương thục đức, xinh đẹp đoan trang, ta cứ tưởng rằng nàng là hòn ngọc quý trong tay ông, ai ngờ nàng bị bức bách đến mức này! Chẳng lẽ đường đường phủ Thừa tướng lại không thể bao dung một tiểu nữ tử sao?”
Lý Tiêu Nhiên nhíu mày, trầm mặc không nói.
Đàn Hương vừa khóc vừa nói: “Lão gia, Đại tiểu thư biết sai rồi, mấy ngày nay tiểu thư ở am ni cô, ăn chay niệm phật, chép kinh văn, không đi đâu hết, mỗi tối đều nhớ nhà, vừa nghĩ đến đã khóc, nghe thấy ngài nói đón tiểu thư trở về, tiểu thư vui vẻ không thôi, nói với nô tỳ về sau nhất định sẽ hiếu thuận với lão gia và lão phu nhân, nhưng khi trở về thì đột nhiên nghe tin dữ phu nhân mất, sau đó lão gia còn nói sẽ đưa tiểu thư đến am ni cô, Đại tiểu thư nói chuyện với lão gia như vậy là không đúng, nhưng mà cũng vì thân là con gái mà không thể chăm sóc phu nhân trước lúc lâm chung, tẫn hiếu với phu nhân cho nên tiểu thư mới tuyệt vọng như thế! Cầu xin người nể tình sự hiếu tâm của Đại tiểu thư mà tha thứ cho tiểu thư!”
Lý Vị Ương chậm rãi nói: “Đàn Hương, mọi chuyện phụ thân tự nhiên sẽ có quyết định, ngươi đứng lên trước đi.”
Thác Bạt Duệ quay đầu lại thật mạnh, lời nói mau lẹ, sắc mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Lý Vị Ương: “Ngươi khỏi cần làm bộ làm tịch ở đây! Ngươi dùng đủ loại thủ đoạn độc ác đối phó với Đại tiểu thư, ta biết hết rồi! Hành động của ngươi làm người khác giận sôi, làm người khác khinh thường! Ta quả thật không tin nổi, trên đời lại có loại nữ nhân độc ác như ngươi, càng không tin được, Lý thừa tướng lại có một đứa con gái không có phẩm hạnh đạo đức, không thể ngờ ngươi lại là muội muội của nữ tử xinh đẹp lương thiện như Đại tiểu thư, ông trời bị mù mắt rồi!”
Lý Vị Ương lộ ra vẻ mặt giật mình, trong lòng lại bị những lời này của Ngũ Hoàng tử chọc cười, Ngũ Hoàng tử này đúng là... Không còn gì để nói.
Lão phu nhân tức giận mặt trắng bệch, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc: “Ngũ điện hạ!” Lý Vị Ương là nữ nhi của Lý gia, cho dù hắn là Hoàng tử thì dựa vào cái gì chạy đến nhà người ta khoa tay múa chân, thay bọn họ giáo huấn con cháu?! Còn dùng loại giọng điệu này!
Mày Lý Tiêu Nhiên nhíu lại: “Ngũ điện hạ, Vị Ương không phải người như điện hạ nói, nhất định điện hạ đã hiểu lầm rồi!”
“Lý thừa tướng, luận danh phận, luận địa vị, ông đều là người được mọi người kính trọng, ta rất tôn trọng ông! Nhưng trong chuyện nhà sao ông có thể hồ đồ như vậy, nâng một con cóc lên tận trời, giáng thiên nga xuống dưới đất!”
Lý Vị Ương lạnh lùng nói: “Ngũ điện hạ, hôm nay là tang lễ của mẫu thân, mong ngài đừng hô to gọi nhỏ ở đây, không hợp với cấp bậc lễ nghĩa, nếu náo loạn đến chỗ bệ hạ, bệ hạ cũng không đồng ý với hành động của điện hạ!”
“Im miệng!” Thác Bạt Duệ giận dữ đầy mặt, gằn tứng tiếng, rõ ràng mà hữu lực: “Đại tiểu thư là nữ tử lương thiện, dịu dàng, rộng lượng, cao quý, nàng tuyệt đối không phải nhận đãi ngộ như vậy! Vậy mà ngươi cố tình không dung tha nàng, tìm mọi cách bắt nạt ức hiếp nàng, ngươi đẩy nàng vào chỗ chết, chính vì ghen tị nàng hơn ngươi ở mọi mặt!” Hắn đứng trước mặt nàng, trừng mắt nhìn nàng: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu Đại tiểu thư có gì không ổn, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Lý Vị Ương nghe xong, như thể vô cùng buồn bã lo lắng, nhích lại gần Lý Tiêu Nhiên, vẻ mặt tủi thân oan ức.
Mày của Lý Tiêu Nhiên quả thật sắp dính thành một đường, ông nói: “Ngũ điện hạ, ý của điện ta mọi người đã hiểu! Nhưng hiện tại trong nhà đang tang lễ rối loạn, mong điện hạ đừng gây loạn thêm!”
Thác Bạt Duệ hung tợn nhìn chằm chằm Lý Vị Ương, vẻ mặt nàng ta nhìn như bị kinh sợ, nhưng ánh mắt lại mang một tia lạnh lùng, trong lòng hắn phán định, nàng ta căn bản không vô tội như bề ngoài! Có thể nói, nàng ta là một con rắn độc, một nữ nhân đáng sợ!
Hắn không thể để Lý Trường Nhạc tiếp tục bị Lý Vị Ương hãm hại!
Hắn không kìm lòng được tay nắm chặt lại: “Có một chuyện, ta vốn không định nói ngay hiện tại, nhưng ta biết nếu không nói ra Đại tiểu thư có thể sẽ không chấp nhận nổi thế giới tàn khốc này mà rời đi, cho nên ta quyết định trịnh trọng nói cho ông biết, ba năm sau ta muốn lấy Đại tiểu thư làm Chính phi!”
Tất cả mọi người giật mình nhìn chằm chằm Thác Bạt Duệ, không biết sao hắn có thể đưa ra quyết định qua loa như vậy!
Ban đầu Thác Bạt Duệ chỉ mến mộ mỹ mạo của Lý Trường Nhạc, nhưng hôm nay nhìn nàng khổ sở như vậy, bi thương như vậy, “sống không bằng chết” như vậy, hắn quyết tâm cứu nàng, cho dù phụ hoàng phản đối, mẫu phi phản đối, tất cả mọi người khắp thiên hạ phản đối, hắn cũng nhất định lấy nàng làm Chính phi!