Trong lúc An Dĩ Phong đi đón Tiểu An, Tư Đồ Thuần dọn dẹp căn phòng lộn xộn đó, rồi về nhà thay quần áo.
Cô vừa bước vào phòng, Tư Đồ Nhiêu liền đi ra hỏi: “Đêm qua con ở cùng An Dĩ Phong à?”
Cô cúi xuống để che đi vết môi hôn hằn trên cổ, nhanh chóng bước vào phòng mình.
“Thuần, mới sáng hôm qua con còn nói sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa cơ mà, sao tối qua lại...”
“Bố!” Cô giải thích. “Đó là do hiểu nhầm, bây giờ chúng con đã giải thích với nhau rõ ràng rồi!”
“Vậy... Con bảo nói khi nào rảnh rỗi thì đến nhà chơi.”
“Bố?”
Tư Đồ Thuần có chút lưỡng lự. Vẫn biết là phải gặp phụ huynh, nhưng ông trùm xã hội đen và cựu cục trưởng cục cảnh sát gặp nhau, liệu có được không?! Sẽ không đến mức lửa gặp băng chứ?
“Con yên tâm, dù thế nào đi nữa thì nó cũng là bố của Tiểu An, bố biết chừng mực.”
Cô gật gật đầu, vào trong phòng thay đồ.
Một tủ đầy quần áo, cô thử hết cái này đến cái khác rồi mới chọn cho mình được một chiếc váy ngắn màu tro nhạt cô thích nhất. Nhưng phải đeo chuỗi vòng nào cho hợp? Vòng ngọc, bạch kim, hay vòng thời trang... Màu son thì chọn màu nào, màu cà phê đậm, hay màu anh đào trong suốt, hay là màu tím nhạt quyến rũ?
Lại còn nội y nữa, bộ nào gợi cảm nhất...
Cuối cùng cô cũng thay xong quần áo, ngồi trước gương, nụ cười ngọt ngào nở trên môi. Cô vỗ vỗ lên khuôn mặt ửng hồng của mình và lắc đầu: “Ôi, Tư Đồ Thuần, mày toi rồi! Đứng trước mặt anh ấy mày luôn luôn đánh mất lý trí!”
Gần trưa, cô lại đến quán. Vẫn như thường ngày, khách không đông. Vì thế vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy ngay An Dĩ Phong và Tiểu An đang ngồi nói chuyện.
An Dĩ Phong nhìn thấy cô liền đứng dậy, không nói câu gì, kéo tay cô bước ra ngoài.
“Anh muốn đưa em đi đâu?”