- Ta tin tưởng ngươi, phi thường tin tưởng ngươi!
Quân Mạc Tà thân thiết vỗ vai Đường mập:
- Vô luận ngươi làm như thế nào, ta đều tin tưởng, ủng hộ ngươi! Những cái khác, ta không cần xem xét, cũng không có ý kiến gì khác, hiểu chưa?
Một khi đã rõ ràng, mua một chút nhân tâm.
- Tam thiếu.. Ô ô...
Đường Nguyên cảm động khóc to, một dòng nước mũi một dòng lệ:
- Trước kia nghe người ta nói cái gì sĩ vi tri kỉ giả tử (kẻ sĩ có thể chết vì tri kỉ), nay xem như ta đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của nó rồi... Cảm giác được người khác tín nhiệm thật là tốt ô ô... Thật khiến ta cảm động, ta thề, ta nhất định sẽ dốc hết tâm can, lo lắng hết lòng, cúc cung tận tụy, đến chết không thôi, lòng son dạ sắt, phấn đấu quên mình, vì sự nghiệp của Tam thiếu ngươi, ta dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, có chết cũng không hối hận, tuyệt sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngươi...
Trong khoảng thời gian ở chung này, Quân đại thiểu đối với công phu vỗ mông ngựa đã có lực miễn dịch lớn, mỉm cười đứng ở nơi đó, gật đầu, chỉ có lắng nghe loại vỗ mông ngựa ghê tởm này, tập mãi cũng thành thói quen, chỉ có ở đó hưởng thụ.
Một đống thịt béo trước mắt tung hoành công phu vuốt mông ngựa, còn một người chăm chú lắng nghe.
Hắn đắc ý mỉm cười, lắng nghe còn có một bộ dáng say mê... Bức họa này ở trước mắt vị Ưng chí tôn, nhất thời không thích ứng nổi, bên tai cuồn cuộn tiếng rắm ngựa, trong mắt là một trò hề thật khiến người ta buồn nôn...
- Nôn...
Ưng Bác Không kêulên một tiếng, khuôn mặt trắng dã nói:
- Lão phu thấy mình nên tới tiểu viện của Vô Ý là hay nhất.
Rồi không thèm quay đầu lại mà trực tiếp bước đi, nơi này thực không có gì đáng để hắn nán lại, thực quá ghê tởm, mặc dù là một trong Bát Đại Chí Tôn nhưng định lực của hắn cũng không chịu đựng được.
- Ha ha ha...
Quân đại thiểu trợn tròn hai mắt dùng sức vỗ vào bả vai Đường mập mạp, thiếu chút nữa khiến hắn ngã sấp mặt xuống đất, cười đến mức run cả hai bả vai:
- Mập, ngươi thực sự quá khủng bố mà! Ngươi quả thực chính là khắc tinh của Ưng đại chí tôn ha ha ha...
- Ta, ta... Nói gì sai sao?
Đường Nguyên mờ mịt xoa đầu, mới vừa rồi bị Ưng Bác Không dọa ra mồ hôi lạnh, không tự chủ hỏi.
- Không sai, ngươi làm rất đúng! Phi thường đúng! Thật sự là quá tốt a!
Quân Mạc Tà ba hoa.
Há há há, không nghĩ tới vấn đề khiến mình đau đầu nhất, lại chỉ sau một hồi vuốt mông ngựa ghê tởm của Đường bàn tử lại giải quyết sạch sẽ.
Vì sao có tài hoa mà không phát huy, chẳng phải nếu bỏ phí thì quá đáng tiếc hay sao?
- Mấy ngày nay ngươi uống qua rượu ngon của ta, ta muốn tổ chức một cuộc bán đấu giá độc nhất vô nhị. Chuyện quan trọng nhất mà mập mạp ngươi cần phải làm chính là lợi dụng loại rượu ngon này kiếm về một núi vàng! Ngươi hiểu ý ta chứ?
Quân Mạc Tà cười đến nỗi không nhìn thấy mắt đâu cả, vỗ bả vai bàn tử, cảm thấy rất là vui vẻ...
- Không thành vấn đề, vốn rượu bình thường thì rất khó là đem ra ra đấu giá, chẳng qua rượu của chúng ta lại có hạn, nếu đem bán với giá năm trăm lượng một vò cũng không thành vấn đề.
Đường Nguyên nắm chắc nói. So sánh với rượu ngon truớc mắt, thì giá cả này cũng đã cao hơn mấy phần!
- Giá năm trăm lượng một vò? Ngươi nói cái gì vậy!
Quân Mạc Tà lắc đầu, hoàn toàn không chấp nhận cái giá này.
- Quá cao sao? Vậy có thể hạ xuống còn ba trăm lượng, nếu là thấp hơn thì thật đáng tiếc cho chỗ rượu ngon này. Tuy rằng ta không có nhiều nghiên cứu đối với rượu, nhưng mấy cái loại rượu này do ngươi làm ra quả là cực phẩm trong cực phẩm, so với bất kì loại rượu nào ta uống trước kia đều ngon hơn rất nhiều!
Cuối cùng ta tin tưởng giá cả của lần bán đấu giá này sẽ rất khả quan, tin tưởng sẽ không ít hơn ba nghìn lượng đâu!
Đường Nguyên nói, có phần ngập ngừng.
- Không! Cuối cùng bán đấu giá với giá ba nghìn lượng sao? Mập xem ra ngươi thật không có chút nghiên cứu, mục tiêu của ta phải là... Một vạn lượng! Một vò! Một xu cũng không được thiếu!
Quân Mạc Tà vươn một ngón tay.
- Ta ngất!
Đường Nguyên lập tức nhảy dựng lên, cao quá đất ba thước! Ầm một tiếng rơi xuống đất, cả thân thể như con heo của hắn nện xuống mặt đất, cả người theo quán tính bẹt cả ra mặt đất, cái bụng núng nính còn đàn hồi rung rinh lên xuống.
Từ lúc thân thể Đường Nguyên càng ngày càng tròn ra, trong ký ức của hắn, hình như hắn chưa bao giờ nhảy lên một cái, không ngờ lần này hắn nhảy một cái lại cách mặt đất ba thước! Nếu lấy thân thể Đường Nguyên mà nói, quả thật có thể gọi là tuyệt thế khinh công!
- Ngươi điên thật rồi!
Đường Nguyên hít vào một hơi lạnh. Lúc nãy khi hắn nhảy dựng lên, rồi té xuống cái bộp muốn nứt đất, thân thể chỗ nào cũng đau đớn, nên hắn vừa cắn răng vừa nói, mặt có chút ít dữ dằn:
- Một vạn lượng một vò! Ngươi cho rằng đây là rượu của thần tiên hả, uống một chén vào là có thể trường sanh bất lão sao? Đại ca, ngươi nói đùa cái gì đây! Điều đó là không có khả năng, không cách nào làm được!
- Ta không có nói giỡn với ngươi, mà chuyện này cũng không buồn cười tí nào!
Quân Mạc Tà khoát khoát tay, cười híp mắt nói:
- Đúng là một vạn lượng một vò, mà giá này chỉ là giá khởi điểm cho đấu giá!
Đường Nguyên lập tức đứng hình, thân thể nghiêng ngả như sắp xỉu đến nơi.
- Yên tâm đi mập mạp, ta đã có sách lược chu toàn rồi!
Quân Mạc Tà cười cười thần bí rồi nói:
- Địa phương ta cũng đã tìm xong rồi, chính là đối diện Thịnh Bảo Đường, mập mạp, từ nay về sau ngươi chính là đại chưởng quỹ, vì thế ngươi cần chuẩn bị thật tốt. Ba ngày sau là lúc khai trương thuận lợi!
Đường bàn tử nghe xong lại càng hoảng sợ:
- Nhanh như vậy sao? Tam Thiếu, không phải đối diện Thịnh Bảo Đường là một cái thanh lâu sao? Ngươi mua lúc nào thế? Hơn nữa, nơi đó... Nơi đó... Là đối diện Thịnh Bảo Đường đó. Ta không biết lão gia tử của ngươi có nói cho ngươi không, nhưng lão gia tử nhà ta luôn luôn cảnh cáo ta tuyệt đối không thể trêu chọc người của Thịnh Bảo Đường...
- Ngươi sợ cái quái gì, ngươi quên lần trước chúng ta sửa trị Lý tiểu tử như thế nào à? Ta có rất nhiều biện pháp, mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong hết rồi!
Quân Mạc Tà cười gian xảo:
- Ngươi thật là một cái chày gỗ! Ai nói cái gì cũng tin sao, bảo sao không bị người coi thường!
Đường Bàn Tử mờ mịt một hồi, đột nhiên vỗ đùi hiên ngang mà nói: